Vietnamese Transcript
Sandy Thảo Ninh Interview: March 30, 2021
Interviewer: unknown
Trước hết, chị có thể giới thiệu về bản thân gồm tên, và hiện tại chị đang làm công việc gì tại Portland được không?
Trả Lời: Tôi tên là Sandy Ninh, tên Việt Nam là Mai Thảo. Tôi sinh vào năm 1991 ở tiểu bang California và hiện tại đang ở Portland, Oregon. Hiện công việc của tôi là làm Dược Sĩ tại Bệnh Viện Adventist gần phía Đông Nam của thành phố Portland.
Lúc trước ba mẹ chị hoặc chị lớn lên ở đâu tại Việt Nam?
Trả Lời: Lúc trước ba mẹ của chị sống tại thành phố Sài Gòn, Việt Nam. Sau đó, vào năm 1975 thì ba người Bác của chị, đi vượt biên qua Mỹ trước. Khi đến được Hoa Kỳ rồi thì các Bác của chị làm giấy tờ bảo lãnh bà Nội ba mẹ của chị qua vào năm 1988.
Lý do tại sao gia đình hoặc bản thân chị quyết định rời quê hương và đến Hoa Kỳ? Cơ duyên nào đã mang chị đến với thành phố Portland? Tại sao quý vị đến và sống tại thành phố Portland này mà không phải thành phố khác?
Trả Lời: Sau 1975, các bác không có cần phải đi lính. Nhưng mà khi Cộng Sản vào cưỡng chiếm Miền Nam thì Bà Nội và gia đình cũng lo lắng. Lý do là nếu gia đình ở lại Việt Nam thì sẽ không có tương lai.
Lần đầu tiên ba người Bác của chị; Bác Tuấn, Bác Ánh và Bác Vân đi trước xong bị họ phát hiện rồi bị bắt vào tù, rồi họ thả ra.
Sau đó thì ba người Bác của chị quyết định đi vượt biên lại một lần nữa. Lần thứ nhì đó thì Bác Vân bị té xuống nước và đã qua đời.
Cho nên, khi qua Mỹ là chỉ còn lại hai Bác thôi. Xong rồi sau đó những người Bác của chị bảo lãnh Bà Nội của chị qua.
Trong lúc gia đình của chị vượt biên từ Việt Nam qua Mỹ thì có gặp những khó khăn nào không?
Trả Lời: Thật sự thì chị không biết rành nhưng mà lúc trước của chị có bán vàng. Khi đi vượt biên thì mình phải nhét và giấu. Nếu không, khi gặp cướp biển thì tụi nó sẽ cướp.
Thêm một phần nữa là khi đi vượt biên, gia đình của chị phải qua Thái Lan ở tạm một thời gian ngắn xong rồi mới được vào Mỹ.
Chị nghĩ phần ảnh hưởng nhiều nhất là khi Bác Vân qua đời trong lúc vượt biên qua đây.
Cuộc sống của chị tại tiểu bang California như thế nào? Khoảng mấy tuổi chị qua đến thành phố Portland?
Trả Lời: Vào năm 1991, chị sinh ra tại California, thành phố nơi chị ở là thành phố Riverside. Cách khu Việt Nam tức là Quận Cam cách 40 phút lái xe. Nếu tính thì 40 phút cũng không có xa bởi vì cuối tuần gia đình lái xe xuống khu đó để thăm bà con cô bác và đi chợ. Mình cũng có một cộng đồng Việt Nam để giúp đỡ nhau nên chị rất là may mắn vì chị được hưởng nhận những điều đó. Bởi vì chị nghe có rất nhiều người sống ở những tiểu bang khác và số lượng người Việt rất là ít so với chị.
Đến năm 2009, chị đi học ở UC Irvine. Đáng lý ra chị tính chọn đi trường khác nhưng chị là người lớn nhất trong gia đình nên chị cũng không muốn đi học xa gia đình về mặt địa lý quá. Nên chị học ở đó từ 2009 đến 2013.
Khi chị học ở đó, chị có sinh hoạt Hội Sinh Viên Việt Nam. Đây là sức ảnh hưởng khá lớn đối với chị, tại vì khi chị sống ở Riverside thì chỉ cũng có ba đến năm người Việt Nam thôi.
Còn lên Đại Học thì chị bắt đầu có những bạn thân để mình học hỏi chung với nhau, có cơ hội để tập tiếng Việt. Chị rất là may mắn vì có Ông Bà Nội ở nhà, dạy cho chị tiếng Việt. Sau đó, chị vào học trường Việt Ngữ để trau dồi thêm. Thế rồi chị tham gia vào Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam của trường, chị tiếp tục học Tiếng Việt.
Sau 2013, chị tốt nghiệp xong rồi chị đi làm. Đến năm 2015, chị dọn về tiểu bang Oregon để chị học trường Dược ở trên đây. Và lúc chị dọn lên đây, chị không nghĩ là Cộng Đồng trên đây rất là đông. Chị tính lên đây để học thôi xong rồi sau đó chị tính dọn về California lại nhưng mà có một anh ở trong trường Pacific University làm trong Hội Chợ Y Tế cho Cộng Đồng Việt Nam tại đây. Anh ấy có hỏi chị rằng chị có muốn hỗ trợ ảnh trong công việc này không tại vì chị từng có kinh nghiệm làm Hội Chợ ở miền Nam - Cali, nên chị đồng ý.
Đáng lý ra chị chỉ phụ trách về khâu đó thôi, nhưng mà chị thấy các cô, chú bỏ rất nhiều công sức ra để đầu tư vào Hội Chợ Tết nhưng lại không đủ người thiện nguyện viên. Nên chị cũng ghi danh và dành thời gian ra để giúp họ. Đúng ra các cô, chú và bác theo thời gian cũng lớn tuổi rồi, nên chúng ta cũng phải bỏ thời gian của mình vào. Để sau này, mình là những người kế tiếp để duy trì và xây dựng Cộng Đồng thế các cô, các chú.
Chị nghĩ về sinh hoạt, môi trường, khí hậu của Portland như thế nào?
Trả Lời: Ở dưới California, ở đó có tinh thần mạnh mẽ hơn so với bên đây. Nhất là về Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam. Mình luôn luôn có thể làm việc, trao đổi với Cộng Đồng Việt Nam tại đó. Còn ở bên đây, riêng các em và Tổng Hội ở đây của miền Tây Bắc Hoa Kỳ - các em không có ra ủng hộ nhiều như ở Cali. Chị chưa hiểu được nguyên nhân tại sao lại như thế.
Có thể do các em thấy rằng Cộng Đồng không ủng hộ các em nên các em cũng không ra mặt với Cộng Đồng luôn. Hoặc là Cộng Đồng không thuyết phục, giải thích cho các em hiểu vì sao mình nên ra ủng hộ Cộng Đồng. Nên về phần đó, chị hơi buồn.
Ở dưới miền Nam Cali, Hội Chợ Tết là ba ngày chỉ do các em sinh viên và học sinh trung học Việt Nam tổ chức mà thôi. Còn Cộng Đồng chỉ có trách nhiệm để ủng hộ thôi. Ngược lại, ở bên đây là Cộng Đồng gồm các chú, các bác là làm riêng ở ngoài Holiday Inn còn các em thì cũng riêng biệt, làm Đêm Văn Nghệ Văn Hóa (Culture Show) của các em. Có thể các em ra ủng hộ bằng cách tham gia như một người khác nhưng mà nếu nói về tổ chức, trang trí thì không. Đó là một phần chị cảm thấy không hay cho lắm. Tại vì, nếu sau này các cô, chú, bác đó không thể tiếp tục làm những công việc đó nữa thì ai sẽ là người đứng ra chịu trách nhiệm về phần đó? Chị hy vọng sau này sẽ thay đổi được điều đó.
Lúc ba mẹ của chị rời Việt Nam là bao nhiêu tuổi? Hai bác có bao giờ chia sẻ về cảm xúc hoặc suy nghĩ của họ, khi họ rời đi không?
Trả Lời: Hồi nhỏ gia đình không có đề cập nhiều đến chuyện đó. Bởi vì gia đình của chị không có người nào là cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hòa hết. Nên, cảm giác của gia đình chị không có mạnh bằng so với những người từng là trong lính Việt Nam Cộng Hoà.
Đến lúc chị lên năm Lớp Hai thì giáo viên có yêu cầu chị làm một bài tập về lá cờ của đất nước để biểu tượng cho văn hoá của mình. Lúc đó, chị có biết sơ về hai lá cờ tức là cờ vàng ba sọc đỏ và cờ đỏ sao vàng. Hơn nữa, thì chị không biết chi tiết về hai lá cờ đó.
Nên, chị chọn lá cờ đỏ sao vàng bởi vì chị thích ngôi sao. Nhưng mà lúc đó Bà Nội nói là chị không được chọn lá cờ đó và có giải thích cho chị hiểu thêm về lịch sử của hai lá cờ, lý do tại sao gia đình cũng như những người Việt tị nạn Cộng Sản không ủng hộ lá cờ đỏ sao vàng hiện tại.
Cho đến khi chị bước vào Đại Học tại tiểu bang Cali, thì gia đình mới nới rộng thêm kiến thức về lịch sử Việt Nam cho chị hiểu có nói đến cảm xúc của gia đình.
Đặc biệt có một lần khi em trai tốt nghiệp, thì Bác của chị có dẫn em ấy qua bên Ý để đi chơi cũng như là một món quà để chúc mừng. Bên Ý thì chung quanh có rất nhiều sông nước, nên khiến Bác ấy ám ảnh và khó ngủ. Vì tiếng sóng nước làm Bác của chị nhớ đến thời đi vượt biên.
Bây giờ chị cũng muốn tìm hiểu nhiều hơn, chia sẻ với họ.
Xin chị miêu tả khu dân cư của quý vị tại Portland khi quý vị mới bước chân tới đây. Điều bất ngờ, đáng nhớ nhất của chị là gì?
Trả Lời: Khi chị dọn qua đây, thành phố chị bước đến ở đầu tiên là thành phố Beaverton. Tại vì nơi đó là gần khu Forest Grove. Trong trường của chị gồm khoảng có 110 người sinh viên, gần 20 đến 25 người là dân Việt Nam. Chị cũng hơi ngạc nhiên là có rất nhiều người Việt Nam trong Cộng Đồng.
Khi chị dọn lên đây, thứ nhất là phải tìm nhà để mướn rồi chợ nào để mua đồ về nấu. Chị đi cũng gần 5-6 chợ để kiếm chợ Á Châu. Tại vì chị rất thích đồ ăn Việt Nam của mình nói riêng và Châu Á nói chung cho nên nếu không có thì chị cảm giác rất là hụt hẫng. Chị may mắn là gần nhà của chị hiện tại đang ở bây giờ tại Portland rất gần chợ Việt Nam. Cho nên, YES! Không cần phải lo.
Quý vị sinh ra và lớn lên ở đây thì chị có chứng kiến những khó khăn, thử thách mà cha mẹ chị gặp phải không?
Trả Lời: Có chứ! Phần khó nhất cho gia đình của chị là phải học tiếng Anh. Tại vì ba mẹ của chị sống bên Việt Nam và khi qua đây thì khoảng chừng 20 mấy tuổi là cùng thôi. Có nói chuyện thì cũng chỉ nói bằng tiếng Việt Nam. Cũng như phải học hỏi một văn hoá mới tại Hoa Kỳ. Tất cả đều phải tự tìm hiểu hết.
Bây giờ thì ba mẹ của chị cũng đỡ hơn trước rồi, cũng biết tiếng Anh nhưng họ không có thích nói tiếng Anh bằng tiếng Việt. Tại vì họ cảm thấy không thoải mái.
Điều kế tiếp, khi chị lớn lên là chị cũng phải giải thích cho ba mẹ của chị hiểu rằng, “Con cũng là người Việt, nhưng con là người Mỹ gốc Việt. Nên mình có hai văn hoá; cả người Việt và người Mỹ.
Theo văn hoá của người Mỹ, mình muốn độc lập nhiều hơn. Còn với người Việt Nam là cha mẹ nói sao, mình phải nghe theo như vậy. Mình không được cãi lại. Đó là suy nghĩ của người Việt. Còn theo người Anh, mình nghĩ không đúng hoặc mình thấy không đúng thì mình có thể mở miệng ra mình hỏi.
Cho nên khi người lớn thấy mình như vậy, như ba mẹ của chị thì nói,
“Tại sao con lại như vậy? Như vậy là không đúng.”
Làm một người Mỹ gốc Việt, điều đó là khó khăn lớn nhất của chị. Mình phải phân biệt bên nào tốt và không tốt. Cũng không hẳn là xấu, chỉ có cái là nó khác thôi. Nên mình phải dùng hết cả hai văn hoá.
Quý vị có thể kể sơ về công việc của quý vị tại Portland?
Trả Lời: Bây giờ chị là một dược sĩ tại một bệnh viện. Khi chị nói chị làm Dược Sĩ thì đa số mọi người nghĩ là chị làm bên phía ngoài, như Rite Aid hoặc là CVS để mình bán thuốc. Nhưng mà chị không có làm công việc đó. Chị làm công việc gọi là “Inpatient Pharmacy." Nếu bệnh nhân vào bệnh viện, bác sĩ đặt một loại thuốc nào đó thì trước khi được lấy thuốc đó, chị phải coi là bác sĩ kê toa có chính xác không rồi có cần chỉnh sửa gì không dựa theo tuổi, giới tính, và sức khỏe của người bệnh nhân đó. Đôi khi chị phải sửa lại nguyên một toa thuốc luôn. Phần đó cũng rất là khó. Có rất nhiều người không biết về công việc chính của Dược Sĩ là gì.
Bây giờ chị vừa chuyển về Khoa ICU - Cardiovascular, về tim mạch. Nên, mấy tháng nay chị thấy chắc khoảng ít nhất 200 đến 300 người nhiễm COVID 19 trong bệnh viện của chị. Nên đối với những người này, chị phải cẩn thận hơn nữa. Mình phải kiểm tra xem có đủ các loại thuốc mà họ cần không, xong rồi mỗi ngày phải xem liều lượng thuốc.
Có một lần, người bệnh nhân đó bị nhiễm COVID và bác sĩ phải cấp máy thở Oxy cho họ. Xong rồi tim của họ ngừng đập. Bác sĩ phải chạy vào để hô hấp nhân tạo cho họ, còn chị là đứng ở ngoài để đưa thuốc cho họ. Cuối cùng, bệnh nhân đó không có qua khỏi.
Mặc dù chị bỏ rất nhiều công sức để trở thành một người Dược Sĩ. Có một điều chị rất là hãnh diện về bản thân là chị có thể nói tiếng Việt để giúp đỡ người khác. Lúc đó, có một chú là người Việt Nam vào bệnh viện nhưng mà gia đình chú chưa có tới. Họ tính kêu người thông dịch nhưng mà chị nói là chị có thể giúp thông dịch. Chị biết có rất nhiều người không thể nói được tiếng Việt. Nhưng mà, chị rất là may mắn vì gia đình của chị cho chị cơ hội để luyện tập Tiếng Việt rất là hữu ích. Lúc trước, chị không có thích học tiếng Việt đâu nhưng mà bây giờ khi chị ra ngoài Cộng Đồng để hỗ trợ về Y Tế, công việc nói chung thì chị rất là tự hào.
Quý vị có biết những sự kiện nào đã mang người Việt đến gần với nhau không? Quý vị có biết cụ thể những nơi nào mà người Việt hay tập hợp không? Có nhà hàng, cửa hàng, hoặc các tổ chức tôn giáo nào mà gia đình quý vị đặc biệt thường xuyên đến không? Quý vị biết bằng cách nào mà khu phố của quý vị thay đổi không?
Trả Lời: Có. Bây giờ là năm thứ sáu của chị rồi. Chị thấy năm nào Cộng Đồng cũng có một sự kiện ai cũng thích. Rất nhiều người tham dự và ủng hộ. Chị thích nhất một điểm ở đây, khác với ở dưới Cali là mặc dù chỉ có một ngày thôi nhưng mà đến đêm gây quỹ vào buổi tối thì có các ca sĩ đến hát và nhảy đầm nữa. Cái đó thì Cali không có, còn ở đây thì mỗi lần mình có tiệc hoặc Cộng Đồng có gây quỹ là bắt đầu với chào cờ, giới thiệu chương trình, và lúc nào cỡ khoảng những lúc từ 1 đến 1 tiếng rưỡi cuối chương trình là đểu có nhảy đầm. Nên chị rất là thích.
Những vấn đề kinh tế và xã hội nào đáng chú ý nhất trong cộng đồng người Việt, hay với người tị nạn nói chung ? Các chương trình của thành phố, tiểu bang hoặc liên bang có thể giúp nhiều cho các vấn đề này không?
Trả Lời: Điều mà chị thấy đáng chú ý nhất là về lá cờ của Việt Nam. Đặc biệt, những gì đã xảy ra ngày January 6th khi Cộng Đồng của chúng ta nhìn thấy lá cờ ba sọc đỏ tượng trưng cho sự tự do và lá cờ của Cộng Sản (Confederate Flag), nó khiến cho mọi người cảm thấy phẫn nộ về điều đó và gây ra rất nhiều bất lợi. Và sau tấm màn đó, nó có rất nhiều điều ẩn sâu trong đó.
Một điều nữa là rất nhiều người lớn bây giờ còn rất hận về chuyện mất nước. Còn những lớp trẻ, tại vì mình không phải là những người bị mất nước. Ông bà, cha mẹ của mình bị mất nước; mình cũng một phần đó. Nhưng mà, chị suy nghĩ và muốn hỏi thêm là, “Từ khi nào mà chúng ta đã bỏ cuộc vậy?” Tại vì những thế hệ trẻ ở Việt Nam bây giờ, họ sinh ra và lớn lên ở Việt Nam và sống theo Cộng Sản, nhưng đúng ra họ đâu được chọn chính quyền nào họ muốn đâu. Họ không có cơ hội đó và họ chỉ sống cuộc sống của họ thôi. Còn giới trẻ ở đây, tuy rằng chúng ta không thể lật đổ chế độ, chính quyền nhưng chúng ta có thể lên tiếng về nhân quyền. Đúng không? Chúng ta có thể lên tiếng về tự do ngôn luận, hoặc những vấn đề khác không nhất thiết phải liên quan đến chính trị. Nhưng chúng ta phải tìm ra một cách nào đó để giải quyết những khuất mắc, mâu thuẫn này. Đó là điều khó nhất, vì chúng ta muốn tôn trọng những công lao mà ông cha của ta đã gầy dựng quê hương nhưng mà chúng ta không thể nuôi hận thù được. Tại vì nếu chỉ có Dân Chủ thì đâu phải là một thế giới. Tất nhiên, nói thì dễ nhưng làm mới khó. Những chuyện này không hề dễ để nêu lên đâu nhưng mà tất cả đều có hướng và cách giải quyết riêng của nó.
Chị từng chia sẻ với những người dân ở bên Việt Nam và họ nói rằng, “Khi các bạn kêu chúng tôi ủng hộ lá cờ vàng ba sọc đỏ thì y như các bạn đang kêu chúng tôi phải chia rẽ đất nước - giữa Nam và Bắc như Bắc Hàn và Nam Hàn vậy.” Chị mới nói là “Tôi không kêu quý vị làm như thế, nhưng quý vị không có những sự tự do mà quý vị xứng đáng để nhận được. Quý vị không được quyền phê bình chế độ, chính quyền như chúng tôi.”
Cô/Chú/Bác thấy đất nước Việt Nam của mình hiện như thế nào? Hiện tại quý vị và đất nước Việt Nam như thế nào? Cô/Chú/Bác có quay lại thăm không? Cô/Chú/Bác có giữ liên lạc với người thân không?
Trả Lời: Bây giờ, chị cũng mới về thăm Việt Nam cách đây hai năm. Tại vì gia đình bên mẹ của chị còn nhiều bà con nên chị về chị thăm bên Ngoại. Lần đầu tiên chị về là vào giữa năm của 1995 và 1996. Chị nhớ lúc đó chị về thì Việt Nam còn rất là nghèo, gia đình của chị ở Sài Gòn. Chị nhớ nhất là lúc chị đi Chùa và có người ăn mày, xin tiền. Chị nhớ có một cô đó bị khiếm thị mà lúc đó đang bồng một đứa con nhỏ trên tay, ngồi trước cổng Chùa xin tiền. Cứ như thế, mỗi hai đến ba phút là cổ đưa tay ra sờ thử có ai cho tiền không? Cảnh đó làm chị xúc động. Chị nhớ cảnh đó, và chị biết rằng Việt Nam còn rất là nghèo. Mà bản thân mình không giúp được gì hết. Bởi vì ba của chị cũng là một người bị khiếm thị nên chị thấy cảnh đó, chị cảm thấy chị may mắn vì ba của chị có cơ hội qua đây. Mà tại sao các bác ở Việt Nam lại không qua được. Chị hiểu là mình ở bên Mỹ, mình có rất nhiều cơ hội. Chỉ cần mình biết nắm bắt nó là mình có khả năng thành công.
Nên bây giờ, chị mới về 2018, chị thấy an toàn hơn nữa. Tại vì bây giờ nếu ai mà lái xe thì đều phải đội nón an toàn hết. Chị nhớ hồi nhỏ, một xe gắn máy mà đi bốn người. Thế mà không có ai đội nón hết. Bây giờ chị thấy đỡ hơn, cũng có những người Mỹ gốc Việt về đó làm kinh doanh, họ cũng rất là thích. Có những người họ nói là chế độ Cộng Sản sẽ ăn mòn tài sản của những người từ Mỹ về Việt Nam kinh doanh nhưng mà khi chị hỏi thì họ nói không có. Nên thực sự chị không biết nên chị không nói nhiều về vấn đề đó được. Nói chung chị cũng thấy tuy rằng cuộc sống đỡ hơn về mặt vật chất rồi nhưng chúng ta còn nhiều thứ khác phải thay đổi lắm. Nhiêu đó chưa đủ đâu.
Cô/Chú/Bác có bất cứ điều gì chúng tôi chưa hỏi mà Cô/Chú/Bác muốn chia sẻ không?
Trả Lời: Uhm! Điều chị muốn chia sẻ riêng đối với các em là nếu các em có cơ hội để đi học tiếng Việt thì nên học. Lúc nào khi còn nhỏ mình cũng vậy hết, mình có suy nghĩ là, “Mẹ ơi! Con lớn rồi, con đủ hiểu mà.” Bây chị lớn lên chị mới cảm nhận rõ hơn vì sao hiểu, đọc, nói, và nghe được tiếng Việt có lợi ích. Tiếng mẹ đẻ của mình nên giữ tại vì sau này mình lớn lên, nó không khó để học nhưng mà nó dễ quên hơn.
Còn đối với người lớn, họ nên hiểu là các em sinh bên đây như chị nè: có hai nền văn hoá, và không phải một văn hoá là sai còn một bên là đúng. Mình đang tìm hiểu hai bên và chị muốn lấy cái nào tốt nhất hai bên và hoà hợp lại với nhau. Đó là lý do tại sao người ta gọi mình là, người Mỹ gốc Việt. Nên nếu ba mẹ mình, hoặc các cô chú khi thấy các em nói lại và nghĩ rằng tụi con cãi lại. Thực sự tụi con không cãi lại, nhưng mà tụi con muốn tìm hiểu tại sao ba mẹ tin như vậy. Thêm nữa, vấn đề tâm lý rất là quan trọng nên mong rằng những lớn hơn chúng con đừng xem nhẹ về vấn để đó. Chúng ta nên bỏ thời gian ra để học hỏi, và chăm sóc về mặt tâm lý của con mình.
English Transcript
Sandy Thảo Ninh Interview: March 30, 2021
Interviewer: unknown
Interviewer: First of all, can you introduce yourself including your name, your position in Portland?
Sandy Ninh: I am Sandy Ninh, my Vietnamese name is Mai Thảo. I was born in 1991 in California and currently live in Portland, Oregon. Currently, I work as a pharmacist at Adventist Hospital near the southeastern part of Portland.
Interviewer: Where were your parents, or did you grow up in Vietnam before?
SN: Before, my parents lived in Saigon, Vietnam. Then, in 1975, three of my uncles went across the border to America first by boat. When they arrived in the United States, my uncle filed a petition to sponsor his parents' passing in 1988.
Interviewer: What is the reason your family or yourself decided to leave the homeland and come to the States? What fate brought you to Portland? Why did you come and live in [Portland] and not another city?
SN: After 1975, none of the family members had to go into the army. But when the communists invaded the South, my grandma and the entire family were worried. The reason is that if the family stays in Vietnam, there will be no future for us under the control of communists.
The first time that my family attempted to escape was when three of my uncles, Uncle Tuấn, Uncle Ánh and Uncle Vân left first. Unfortunately, they got caught by the Communist Party, they were taken to prison, then got released.
After that, my uncles decided to go to the border again. The second time, Uncle Vân was dropped into the sea and passed away. So, when my uncles came to America only two were left. After that, one of the two uncles sponsored my grandma over.
Interviewer: Did your family face any difficulties while leaving Vietnam to the United States?
SN: Actually, I do not know very well, but in the past my grandma sold gold and jewelry. When the family members went across the border, they had to stuff and hide it. If not, when they [met] the pirates, they [would] be robbed.
Another part is that, when they were crossing the border, my family had to go to Thailand to stay briefly for a short time before being able to enter the United States.
I think the most influential part was when my Uncle Vân passed away while crossing the border.
Interviewer: How is your life in California? How old were you when you arrived in Portland?
SN: In 1991, I was born in California. The city where I lived was Riverside. A 40-minute drive from the area where most Vietnamese people live, that is, Orange County. If counted, 40 minutes is not far because my family drives down to that area during weekends to visit relatives and go shopping. We also have a Vietnamese community to help each other, so I am very lucky. Because I hear there are many people living in other states and the number of Vietnamese is very small compared to mine.
By 2009, I went to school at UC [University of California] Irvine. I was supposed to go to another school but I am the oldest in my family so I [did] not want to study geographically far away from home. Therefore, I studied there from 2009 to 2013.
When I studied there, I was a member of the Vietnamese Student Association. This is a pretty big influence on me, because when I lived in Riverside there were only three to five Vietnamese people that I knew.
When I went to university, I started to have close friends so that I could study together, and had the opportunity to practice Vietnamese. I am very fortunate to have my grandparents at home teaching me Vietnamese. After that, I went to Vietnamese school to improve my language skills. Then I joined the Vietnamese Student Union of the college, so I continued to study Vietnamese.
After 2013, I graduated and then went to work. In 2015, I moved to Oregon so that I could study at the pharmacy school [Pacific University School of Pharmacy] in Forest Grove, Oregon. And when I moved up here, I did not think the community here was as crowded. I thought about coming here to finish school and then I planned to move back to California, but there was my friend from Pacific University who volunteered at the Vietnamese Community Health Fair here. He asked me if I would like to support him in this work because I had experience doing the fairs in Southern California before, so I agreed.
I was supposed to be in charge of only that stage, but I saw that the elders put a lot of effort into investing in the Tết Fair but there were not enough volunteers. So I also signed up and took the time to help them. It is obvious that these people are getting old over time, so we have to spend our time as well. In the future, we will be the next ones to maintain and build the community, substituting them.
Interviewer: What do you think about Portland's living environment and climate?
SN: In California, they are mentally stronger than here. Especially the Vietnamese Student Association. We can always work and talk with the Vietnamese community there. And over here, just the students and the division here in the Northwestern United States—you do not have as much support as in California. I do not understand the reason why it is like that.
Maybe it was because the students felt that the community did not support them, so they did not go out with the community either. Or that the community does not persuade and explain to the youth why they should support the community. So about that part I am a bit sad.
Down in Southern California, the Tết Fair is a three-day event hosted only by the Vietnamese students and high school students. And the community only has a responsibility to support. On the contrary, there is only the community, they host separately outside the Holiday Inn and the youth are also separate, doing their own culture show. Maybe you can support by participating like someone else, but if you talk about organization, decoration, you won't. That is the part I do not feel very good about. Because, in the future, if the elders can not continue doing those jobs, who will be responsible for that part? I hope that will change in the future.
Interviewer: How old were your parents when they left Vietnam? Have they ever shared their feelings or thoughts when they left?
SN: When I was a child my family did not mention that much because none of my family members are former soldiers of the Republic of Vietnam. So, my family's feelings are not as strong as those of those who used to be Republic of Vietnam soldiers. By the time I was five years old, the teacher asked me to do an exercise on the country's flag to symbolize our culture. At that time, I only knew about two flags, the yellow flag with three red stripes and the red flag with a yellow star. Besides, I don't know the details of those two flags.
So, I chose the red flag with the yellow star because I like stars. But at that time, my grandma said that I cannot choose that flag and explained to me more about the history of the two flags, the reasons why the family and the Vietnamese communist refugees did not support the current red flag with yellow stars.
It was not until I entered University in California that my family expanded my knowledge of Vietnamese history to let me understand that family's feelings were mentioned.
Especially once when my brother graduated, my uncle took him over to Italy to go out as a congratulatory gift. In Italy, there are many rivers surrounding, so my uncle is traumatized and can hardly sleep because the sound of water waves reminds him of the time when he went to the border.
Interviewer: Please describe your neighborhood in Portland when you first arrived. What is your most memorable and unexpected thing?
SN: When I moved here, the first city I entered was Beaverton city because that place is near Forest Grove. My pharmacy school consists of about 110 students, nearly twenty to twenty-five people are Vietnamese. I was also a bit surprised that there were so many Vietnamese in the community.
When I moved up here, the first thing I had to do was find a house to rent and then which market to buy things to cook. I went to nearly five to six markets to find Asian markets. Because I really like my Vietnamese food in particular and Asia in general, if I do not have one I feel very sad. Luckily, I am close to the Asian markets right now in Portland. So, yes! No need to worry.
Interviewer: As you were born and raised here, have you witnessed the difficulties and challenges that [your] parents face?
SN: Yes! The hardest part for my family is learning English. Because my parents lived in Vietnam and when they came here they were about in their early 20s, if we talk we only speak in Vietnamese. It is like learning a new culture in America. All must self-study.
Now my parents are better than before, also they know how to speak English but they do not like to speak English compared to Vietnamese because they feel uncomfortable.
The next thing, when I grew up I had to explain to my parents, “I am Vietnamese, but I am Vietnamese American. So we have two cultures, both Vietnamese and American.”
In American culture, we are more independent. As for Vietnamese parents, what do we have to obey? I cannot argue. That is the thinking of the Vietnamese. According to the British, if I do not think right or if I do not think it is right, I can open my mouth and ask.
So when an adult sees me like that, like my parents say, “Why are you like that? That is not true.”
As a Vietnamese American, that is my biggest challenge. I have to differentiate between good and bad sides. It is not really bad either, it is just that it is different. So we have to use up both cultures.
Interviewer: What is your job in Portland?
SN: Currently, I am a pharmacist at a hospital. When I say I work as a pharmacist, most people think I work outside, like, Rite Aid or CVS, where I can sell medicine. But I do not do that job. My position is called “Inpatient Pharmacist.” If a patient goes to the hospital and the doctor orders a certain drug, before the patient can take that medication I must consider whether the prescription is correct with the matter of the patient's age, gender, and health. Sometimes I have to fix an entire prescription. That part is also very difficult. There are a lot of people who do not know about the main job of a pharmacist.
Now, I have just transferred to the ICU Cardiovascular Department. So, in the past few months I am sure that at least 200 to 300 people have been infected with COVID-19 in the hospital. So for these people, I have to be more careful. I have to check to see if there is enough medicine they need, then I have to check the dosage each day.
On one occasion, the patient was infected with COVID and the doctor had to give them a ventilator. Then their hearts stopped beating. The doctor had to run in the room to give them CPR, and I stood outside to give them medicine. In the end, that patient did not survive.
Although I have put in a lot of effort to become a pharmacist. One thing I am very proud of is that I can speak Vietnamese to help others. At that time, there was a Vietnamese patient who went to the hospital but his family had not come yet. My co-workers tried to call for an interpreter, but I said I could help translate. I know a lot of people who cannot speak Vietnamese. However, I am very lucky because my family gives me the opportunity to practice Vietnamese very helpfully. Before, I did not like to learn Vietnamese, but now when I go out to the community to provide medical support, in general, I am very proud.
Interviewer: Do you know what events bring Vietnamese people together? Do you know specific places that Vietnamese people gather? Are there restaurants, shops, or religious organizations that your family especially visits? Do you know how your neighborhood has changed?
SN: Yes. It is my sixth year already. I see every year the community has an event that everyone likes. Lots of people attended and supported. I like one thing the most here, different from Cali is that even though it is only one day, at night during the fundraising dinner there are singers coming to sing and dance. Cali does not have that, but here every time we have a party or the community raises funds, it starts with saluting, introducing the program, and then it is about one to one and a half hours at the end is dancing. So, I really like it.
Interviewer: What economic and social issues are most notable in the Vietnamese community, or with refugees in general? Can city, state, or federal programs help with these problems?
SN: What you find most remarkable is the flag of Vietnam. In particular, what happened on January 6th when our community saw the red three-striped flag symbolizing freedom and the Confederate flag, it made everyone feel outrage about that and caused a lot of disadvantages. And behind that veil, it has a lot of things hidden deep in it.
Another thing is that a lot of adults now still hold grudges and are upset. As for the young people, it is because we do not lose our country. The grandparents, parents did. However, I thought and wanted to ask more, "Since when did we give up?" Because the younger generations in Vietnam nowadays, they were born and raised in Vietnam and live according to communism, but in fact they cannot choose which government they want. They do not get that chance and they just live their lives. As for the young people here, although we cannot overthrow the regime and government, we can speak up about human rights. Right? We can speak up about freedom of speech, or other issues that are not necessarily political. But we have to find a way to deal with this confusion. That is the hardest thing, because we want to respect the merits that our fathers built the homeland but we cannot harbor hatred. Because if there is only democracy, it is not a world. Of course, easy to say, but difficult to refresh. These stories are not easy to mention, but they all have their own directions and solutions.
I once talked with the people in Vietnam and they said, “When you ask us to support the yellow with the three-striped red flag, it is like you are telling us to divide the country between the south and north. Same thing as North Korea and South Korea. I responded to them as, “I don't ask you to do that, but you don't have the freedoms you deserve. You do not have the right to criticize the regime or government like us.”
Interviewer: How do you think your country Vietnam is now? How are you and the country of Vietnam now? Did you come back to visit? Do you keep in touch with relatives?
SN: Now, I have recently returned to visit Vietnam two years ago. Because my mother's family still has many relatives, I returned to visit my grandma. The first time I came back was between 1995 and 1996. I remember that when I returned Vietnam was very poor and my family was in Saigon. I remember most when I went to the temple and someone begged and asked for money. I remember a blind lady who was holding a small child in her arms, sitting in front of the temple gate asking for money. Just like that, every two to three minutes, she reaches out her hand to feel if anyone gives her money? That scene touched me. I remember that scene, and I know that Vietnam is still very poor. But I cannot help it at all. Since my father is also a blind person, seeing that scene, I felt fortunate that my father had a chance to come over here. But why are they in Vietnam unable to pass? I understand that I live in America, I have many opportunities. As long as I know to grasp it, I can succeed.
So now, I just returned [in] 2018. I feel even safer, because now if anyone drives they must wear a helmet. I remember when I was a child, I used to ride a motorcycle with four people. Yet, no one wore a hat. Now that I feel better, there are also Vietnamese Americans coming back to do business, they also really like it. There are people who say that the communist regime will erode the assets of people who come to Vietnam to do business from the United States, but when you ask, they say no. So I really do not know so I cannot talk much about it. In general I also feel that, while life is being materially better, we still have a lot more to change. That is not enough.
Interviewer: Do you have anything we have not asked that you would like to share?
SN: Mhm! What I want to share with the youth is that if they have the opportunity to study Vietnamese they should learn. Whenever I was a child, I was like that. I thought, “Mom! I'm old enough, I understand enough.” Now that I have grown up, I can feel more clearly why understanding, reading, speaking, and hearing Vietnamese is beneficial. My mother tongue should be kept because later when I grow up, it is not difficult to learn but it is easier to forget.
As for adults, they should understand that the youth here are born like me: there are two cultures, and not one culture is false and the other is right. I am researching both sides and I want to get the best of both sides and get along with each other. That is why people call themselves Vietnamese Americans. So if our parents or elders, when you see the children respond back to you in certain ways, please do not assume that we are disobeying. We do not really argue, but we want to find out why you believe that. In addition, psychological issues are very important so we hope that the older ones do not take it lightly. We should take the time to learn and take care of the psychology of our children.