XV: Quý vị có thể bắt đầu câu chuyện bằng cách kể cho tôi nghe quý vi sinh ở đâu và khi nào? Cho tôi biết cuộc sống chung của quý vị tại Portland?
KV: Tôi tên là Kiệt ĐàoVân.
XV: Hoàn cảnh nào đã mang quý vị tới Portland?
KV: Ở đây chú có việc làm, gia đình chú cũng ở đây rồi chú cũng phải lo cho con cái. Chú ở đây là chú có người quen họ nói là chú nên ở đây để cho con cái nó học hành. Rất may là cũng đúng.
Mục sư Do là người tài trợ cho tôi và anh ta thấy chỉ có con trai tôi và tổ chức I. Workerlife yêu cầu anh ta giúp chúng tôi. Anh ấy tìm một căn hộ để tôi sống 4624 SE 64th Portland OR.
XV: Có những tổ chức, người thân trong gia đình, hay bạn bè nào đã giúp đỡ quý vị xây dựng mái ấm tại Mỹ không? Người bảo lãnh quý vị là ai? Tại sao quý vị đến và sống tại thành phố Portland này mà không phải thành phố khác?
KV: Khi bắt đầu cuộc sống của tôi ở đây, người tài trợ cho tôi đã giúp tôi ở lại chỗ anh ấy trong vài tháng nhưng gần đây không ai giúp tôi. Chủ sở hữu của nơi cũ của tôi đã giúp tôi tìm một công việc như một họa sĩ. Tôi thấy một thông báo việc làm và đến văn phòng việc làm của Mỹ tên là CIPPA từ thành phố. Tôi đã gửi sơ yếu lý lịch của tôi. Họ nghĩ rằng tôi có một số kỹ năng và giới thiệu tôi đến Trường Công Portland. Tôi đã làm việc như một trợ giúp giáo viên nhưng nó không đủ tiền.
XV: Ấn tượng đầu tiên của quý vị về Portland là gì?
KV: Chú ở đó cũng vài tháng rồi chú ở chỗ khác, đi share phòng với một gia đình Mỹ. Nó có nhiều chuyện không ổn. Có một người Mỹ đó họ không có công ăn việc làm, họ xâm nhập phòng của chú họ lấy tiền sau đó chú đi kiếm một khác share phòng với một người Việt Nam lớn tuổi ở đường Hawthorne ở Portland ở block ba mươi mấy á. Sau đó cũng không sống chung được vì không tiện thành ra chú phải đi kiếm chỗ khác ở.
XV: Xin quý vị miêu tả khu dân cư của quý vị tại Portland khi quý vị mới bước chân tới đây. Quý vị có cảm thấy bị cô lập hoặc quý vị có thấy người Mỹ gốc Việt nào ở gần đây không?
KV: Nơi ở gần đây tôi sống được khoảng 13 năm là Columbia retirement community ở 169 SE đường Division. Sự thay đổi đáng kể nhất là gần đó có nhiều building mà họ cho người nhập cư tới ở, cách tôi khoảng 2 blocks. Chỗ tôi ở giờ cũng thay đổi,, có nhiều người nhập cư từ Liên Xô, Châu Phi tới ở chung. Chỗ đó không có cây cối hay thay đổi gì nhiều ngoại trừ có nhiều người nhập cư từ Mexico, Nepan. Đường phố đẹp hơn chút đỉnh chớ không có khác gì mấy.
XV: Quý vị có thấy khó khăn để hội nhập với cuộc sống ở đây không? Một số thách thức quý vị gặp phải là gì?
KV: Thách thức là vấn đề welfare hay là phải lo cho gia đình. Như vợ chú không biết tiếng Anh mà chú phải tìm mọi cách để thi được cái bằng viết. Hồi xưa thì bằng computer không, không có tiền Việt. Bên đây không đi làm là không sống nổi. Sau đó bả cũng đi làm cho tiệm may gần nhà được 46 Foster đó. Đưa bả đi apply rớt tại bả không biết tiếng Anh. Chú đọc báo Mỹ rồi biết việc đó. Báo Portland Daily Journal. Chú đọc báo Mỹ để tìm hiểu. Bên Indochinese cử người Tàu nói tiếng anh tới dạy chú đi xe bus. Chú biết tiếng Anh nhưng hệ thống bus nó rắc rối nhưng đối với chú cũng dễ. Sau đó chú tự tìm đường chú đi. Hệ thống xe bus nó vẫn thế, số thì nói chung có thay đổi chút đỉnh. Lúc chú ở đó là xe số 4 mà giờ là số 2. Xã hội của Mỹ thay đổi dữ lắm. Năm 85 nó mới có xe max.
Mặc dù chú biết Tiếng Anh nhưng cũng có nhiều khó khăn. Nhờ họ cấp welfare như Food stamp, bác sĩ này kia. Hồi chú có chỗ ở chú mua cuốn sách American Medical lúc đó là ba chục đồng để đưa vợ con chú đi thử máu, đi trường học này kia. Hồi đó hiếm có thông dịch và không có bác sĩ Việt Nam. I do it by myself. Chú rất may trường học chú có insurance nhưng vợ con chú đi chú phải theo thông dịch. Vợ chú may giỏi mà họ nói hổng biết như là “pick up this, pick up that" bả không hiểu.
Thử thách khác là family conflict. Vợ chú không biết anh nên chú phải lo hết. Chú còn phải gánh nặng Việt Nam nữa. Tháng chú làm có năm trăm mà tháng trả tiền rent hai trăm mà còn phải gửi tiền về Việt Nam á.
XV: Quý vị có biết những sự kiện nào đã mang người Việt đến gần với nhau không? Quý vị có biết cụ thể những nơi nào mà người Việt hay tập hợp không? Có nhà hàng, cửa hàng, hoặc các tổ chức tôn giáo nào mà gia đình quý vị đặc biệt thường xuyên đến không? Quý vị biết bằng cách nào mà khu phố của quý vị thay đổi không?
KV: Indochinese nhưng họ khi dễ người tị nạn lắm. Thậm chí chú nè, họ nhìn resume chú làm cho Mỹ họ mới đối xử khác. I have to survive.
XV: Quý vị đã làm công việc gì và quý vị có thể so sánh công việc đó với công việc quý vị đã làm ở Việt Nam nó giống và khác nhau như thế nào?
KV: Chỗ tôi ở cách đây 13 năm không có ai giúp đỡ tôi hết. Tôi tự tìm. Tôi tới đây là nhà thờ không giúp tôi cái gì hết. Chỉ có ông bảo trợ đó cho ở tôi ở nhà ổng thời gian rồi tôi tự lo hết. Cái ông người Mỹ mà quen với cái ông chủ nhà mướn tôi sơn nhà chỉ tôi xin việc. Trước đó tôi có đi xin việc nhưng không được. Sau đó tôi có thấy một cái announcement ở một văn phòng employment office của Mỹ gọi là Seta, họ có giúp người tị nạn. Tôi tới đó, summit cái resume thì họ thấy tôi có biết tiếng Anh họ mới refer tôi cho Portland Public School. Sau đó tôi thấy tiền lương của teacher as thì ít quá có $4.5/hr mà làm interpreter cho Indochinese Clinic (lo cho người tị nạn như chích ngừa, khám mắt). Tôi thấy làm teacher as ngày có 7 tiếng, hè không có tiền nên tui tới PPS chương trình ESL. Họ thấy tôi qualified thì họ nhận tôi ngay. Sau đó được 1-2 tháng thì thấy cái Multnomah County Employment office thì chú đi thi một bài dịch thì sau đó chú được nhận, gửi chú tới Indochinese Clinic làm phiên dịch.
Có cái khác biệt đó. Ở Việt Nam tôi làm về quân sự còn ở đây tôi đi dạy học. Có khác biệt nhưng những cái đó tôi được học qua rồi nên làm cũng dễ dàng, smooth thôi nhưng tiền thì thấp nên tôi đi làm phiên dịch.
Làm việc ở đây đòi hỏi nhiều lắm. Rất khác biệt. Đòi hỏi hiểu biết nhiều. Ở đây làm linh tinh nên đòi hỏi mình học hỏi nhiều.
XV: What was it like to raise children in Portland? If they attended Portland Public Schools, was that a positive experience?
KT: Hệ thống trường công lập ở đây nói chung là khác với Việt Nam. Hình như học dễ hơn ở Việt Nam. Có chương trình giúp đỡ cho học sinh rất nhiều. Như lúc tôi mới qua chỗ học của con trai tôi có cung cấp xe bus chuyên chở. Hai người con gái học cũng gần nhà cũng tiện. Bạn tui nói học ở đây tốt hơn ở Cali. Sau này tôi nhận thấy đúng. Ở Cali con gái khó thành công lắm. Hồi chú ở trường học chú khóc trước cha mẹ học trò. Con gái qua đây bỡ ngỡ. Bọn con trai ở đây nó không chọc ghẹo được con gái Mỹ nên nó đi theo chọc phá con gái Việt Nam. Hồi chú dịch cho mấy gia đình Việt Nam bị vậy đó. Tụi nó làm Burger King, có tiền nó mua xe xong nó tới nó chở mấy đứa con gái đi mất tiêu, sang tiểu bang khác. Khủng khiếp lắm. Không hẳn là ở đây không có chuyện đó. Hồi đó chú thông dịch cho gia đình đó tìm lại con gái họ, họ không biết tiếng Mỹ. Hồi có người học trò của chú là nạn nhân của chuyện bị dụ dỗ đó, lấy họ luôn có con cái luôn. Người chị mới nhờ chú rồi chú lo giúp giùm chuyện đó.
Phương pháp giáo dục ở trường thì nó hiện đại, đầy đủ sách vở, học thì tốt nhưng mà chuyện yên tĩnh trong lớp không giống như Việt Nam như là bị phá phách. Học trò nhất là Mỹ đen họ không học, họ vô họ chơi và phá người khác học không được.
Người con trai của chú là nạn nhân bị kỳ thị. Người Mỹ trắng họ không phân biệt được người Việt hay Tàu. Họ kêu con chú là Chin, là Chinese đó. Con chú bị ảnh hưởng.
Hồi chú đi làm thì chú cũng bị thua thiệt, bị mấy người Phi Luật Tân hay những người Latin American họ khéo léo đối với mấy cô giáo Mỹ hơn nên họ được trọng đãi, trọng dụng hơn.
XV: Những vấn đề kinh tế và xã hội nào đáng chú ý nhất trong cộng đồng người Việt, hay với người tị nạn nói chung ? Các chương trình của thành phố, tiểu bang hoặc liên bang có thể giúp nhiều cho các vấn đề này không?
KT: Cái vấn đề thứ nhất là làm sao để khối người Việt đã sang đây phải đoàn kết với nhau, phải gần lại với nhau để dân tộc Việt Nam còn chớ không thôi tan rã hết. Mà cái đó là không tránh khỏi vì người già như chú là sắp đi hết rồi. Thế hệ thứ hai như con chú nó không thể uproots được, thậm chí là không sống chung với nhau được chớ đừng nói gì.
XV: Những vấn đề của xã hội (cụ thể ở Portland) hoặc vấn đề về chính trị địa phương nào mà quý vị thấy là quan trọng nhất đối với cộng đồng người Việt?
KT: Chú rất tiếc người Việt mình không đứng gần nhau được. Người Việt sang năm 75 hay người Việt sang sau theo kiểu di trú cũng coi thường nhau. Ngoài ra người Việt còn có tính đố kỵ nhau ghê lắm. Mặc dù bỏ xứ ra đi mà còn đố kỵ, chen lấn giành giựt nhau để kiếm job cho ổn. nhau. Người có học coi thường người không học. Người tới trước coi thường người tới sau.
Có những ngày kỉ niệm này ngày kỉ niệm kia hay nhà thờ hay chùa này kia nhưng cái thương nhau, đoàn kết nhau thì mình phải làm sao mà giải quyết được cái mâu thuẫn sâu sắc đó.
XV: Những nhóm hoặc tổ chức nào quý vị tham gia hoặc quý vị luôn đến để nhờ sự trợ giúp ? Có những cá nhân nào trong cộng đồng là người lãnh đạo và hướng dẫn?
Chú thì không tới mấy chỗ đó thường vì đồng tiền không dồi dào. Chú không phải đạo công giáo. Hồi ở Việt Nam chú cũng không có đạo. Hồi mới qua cái ông bảo trợ ổng đạo tin lành nên chú có đi nhà thờ và theo đạo một thời gian. Chú thấy sinh hoạt có sự khác biệt về địa phương. Như đạo tin lành chủ yếu là người Trung, mình không phải ở địa phương đó nên thấy lạc lõng. Chú không có xe nên cũng không đi nữa nhưng chú học được nhiều từ nhà thờ lắm. Chú giờ không có nhà không có xe nhưng chú vẫn làm từ thiện. Chú về Việt Nam chú vẫn cho tiền người này người kia.
Chú không có điện thoại nên chú không biết nhiều nhưng khi chú về Việt Nam thấy báo chí đăng cái gì thì chú cho tiền. Như báo công an nó đăng hình đứa bé bị bướu óc chỉ cần 100 đô là nữa thì chú đích thân tới binh viện Ung Bướu cầm 100 đô la cho cha mẹ nó. Chú thấy đứa bé nó đi bán vé số với mẹ nó bằng tuổi cháu nội chú ở đây, chú đi tìm rồi chú vái trong bụng cho gặp, rồi chú gặp thì mới đầu chú cho mấy trăm rồi sau đó chú đem 100 đô la qua tiệm vàng đổi lấy cho 2 triệu mấy cho người đó.
Chú không thấy người lãnh đạo ở đây. Muốn ở đây thì thì phải giỏi tiếng Anh để xâm nhập vô city, như là nói chuyện với Mayor. Ngoài ra để xâm nhập vô xã hội melting pot này phải giỏi nhiều cái khác nữa.
XV: Cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở Portland thay đổi như thế nào? Quý vị có lo lắng về thế hệ trẻ người Mỹ gốc Việt?
KT: Chú rất vui là thế hệ trẻ được thoát khỏi cái lo lắng về cái sự sống nhưng mà muốn sống ở đất Mỹ là thì không phải dễ. Nhất là giai đoạn này cái gì cũng hi-tech hết. Cái lo lắng nhất là tiếng Anh của người Việt mình. Như con cái chú giờ mất việc cũng khó kiếm việc khác đó chứ, chú cũng lo lắm, như chú là vứt đi. Hơn nữa đời sống bây giờ nó cạnh tranh lắm. Như trường học á. Tiếng Anh phải giỏi rồi phải giỏi về computer và này kia nữa nữa. Ngoài ra còn có competition nữa. Ví dụ như cách đây 20 năm 1 ông kỹ sư Viêt Nam thì Mỹ nó quý lắm nhưng giờ Ấn Độ, Tàu nó sang thì Việt Nam giờ xuống cấp.
XV: Hiện tại quý vị và đất nước Việt Nam như thế nào? Quý vị có quay lại thăm không? Quý vị có giữ liên lạc với người thân không?
KT: Em trai chú mới chết đó. Anh em chết hết rồi. Chú không còn liên lạc gì với Việt Nam. Cuộc đời của chú nó khốn nạn lắm mà chú không biết sao mà chú sống sót đến ngày nay.
XV: Quý vị có bất cứ điều gì chúng tôi chưa hỏi mà quý vị muốn chia sẻ không? Quý vị có bất kỳ kinh nghiệm nào khác mà quý vị muốn được lưu giữ trong dự án ghi lại hồi niệm qua cách truyền miệng hay không?
KT: Cái điểm mà hôm nay chú gặp cháu là chú muốn chuyển đạt tới cháu là làm sao cộng đồng Việt Nam gắn bó với nhau và giúp đỡ lẫn nhau. Muốn sống ở đất này thì phải đóng góp với người Mỹ. Ví dụ như có một cái lễ gì như lễ Hoa Hồng thì có xe hoa hay gì. Ngoài ra mình cũng phải đóng góp các công tác lặt vặt để cho họ thấy mình qua đây mình cũng sống theo nếp sống của Mỹ. Tại sao người ta đi lượm rác ngoài đường hay cứu tế người homeless mà Việt Nam không làm vậy. Phải làm cho người Mỹ thấy là mình cũng có tinh thần xã hội như họ, cũng có tinh thần cưu mang biết yêu thương loài người. Dân Việt Nam mình cơm nhà gạo chợ không à, không biết những cái đó. Sở dĩ không làm được là không đứng lại với nhau. Nhà thờ theo nhà thờ. Nhà chùa theo nhà chùa. Mấy ông HO thì theo mấy ông HO. Rồi khi có được cái đó thì phải tiêngs Anh giỏi. Khi mình có những cái activity vậy thì Mỹ họ mới nể mới giúp mình. Chẳng hạn như cộng đồng mình đi lên nói với ông Mayor là muốn đóng góp cho công tác lượm rác ngoài xa lộ mà biết nói cái gì. Muốn làm cái đó thì cộng đồng phải đoàn kết, phải có nhân lực. Chú già quá rồi. Chú nói ra thì đụng chạm người ta.
Xuannha Truong Vo: Could you start by telling us where and when you were born and giving us a brief overview of your life here in Portland?
Kiệt Đào Vân: My name is Kiệt Đào Vân.
XV: What were the circumstances that brought you to Portland?
KV: I am here because I have acquaintances who say that I should stay here to let their children study. Fortunately, that is also true. Pastor Do was the one who sponsored me and he saw that it was only my son and I. The Workerlife Organization asked him to help us. He found an apartment for me to live in, at 4624 SE 64th Portland, Oregon.
XV: Are there organizations, family members, or friends who helped your family establish itself in the United States? Who was your sponsor? Why did you come to the city of Portland specifically?
KV: In the beginning of my life here, the person who sponsored me helped me to stay at his place for several months, but recently no one helps me. The owner of my old place helped me find a job as a painter. I saw a job announcement and went to the American employment office called CIPPA in the city. I submitted my resume. They thought I had some skills and referred me to the Portland Public Schools. I worked as a teacher’s aid, but it was not enough money.
XV: What were your first impressions of Portland?
KV: I lived in the same area with other Vietnamese people who came to the United States in 1985. I moved to another area after a few months to share a room with an American family. Things did not go well. There was an American who did not have a job. He invaded my room for money and then I went to find another room to share with an elderly Vietnamese on Hawthorne Street in Portland, on the 30th block. I could not live there for a long time because it was inconvenient, so I had to find another place to live.
XV: Describe the neighborhood in Portland you first settled in. Did you feel isolated or were there other Vietnamese Americans nearby?
KV: My recent residence that I have lived in for about thirteen years is the Columbia Retirement Community at SE 169th Street and Division. The most significant change is that there are a lot of nearby buildings where immigrants live about two blocks away from me. My current place has also changed. Many immigrants from the Soviet Union and Africa came to live together. There was not much change there except for many immigrants from Mexico and Nepal. The street is a bit nicer and not much different.
XV: Was it hard to adjust to life in America? What were some of the challenges you faced?
KV: The challenge was a welfare issue, or taking care of my family. My wife does not know English so I had to find ways for her to get a written exam [at the DMV]. In the past, there was no computer, no Vietnamese test. If you do not work here, you cannot survive. She then went to work for a tailor shop near her home [46th and Foster Street]. I took her to apply for a job before. We failed because she does not speak English. I read the American newspaper to look for job opportunities—the Portland Daily Journal. I read the American newspaper to find out things. The Indochinese organization sent a Chinese person who speaks English to teach me how to take the bus. I know English, but the bus system was troublesome, but it was quite easy for me. Then I found my way. The bus system is still the same, the bus numbers generally vary slightly. When I was there, it was bus number 4, but now it is number 2. The American society has changed so much. They had the MAX in 1985.
Although I know English, there are many difficulties. Thanks to them providing welfare like food stamps, doctors, and all that. When I had a place to live, I bought an American Medical Book, which at that time cost me thirty dollars, to know how to take my wife and my children to get blood tests, go to school, and other things. At that time, there was rarely an interpreter and no Vietnamese doctors. I did it by myself. I was very fortunate that the school I worked with provided health insurance. I was an interpreter for my wife and my children at the time. My wife was lucky. Even when people said, “Pick up this, pick up that,” she did not understand at all.
Another challenge is family conflict. My wife does not understand the difficulties of taking care of the family. I have to take care of everything. I still was burdened by Vietnam. My monthly income was five hundred. I paid rent which was two hundred and other costs, and I also had to send money to people in Vietnam.
XV: What events brought people together in the Vietnamese community? Were there particular places in particular where they gathered? Were there restaurants, shops, or religious institutions that your family particularly frequented? In what ways has the neighborhood changed since then?
KV: Indochinese. However, they disrespected the refugees including me. When they saw on my resume that I was working for an American, they treated me better. I have to survive.
XV: What kind of work did you do and how did it compare to the work you did in Vietnam?
KV: No one helped me thirteen years ago. I searched for jobs myself. When I first came here, the church did not help me at all. Only my sponsor. I stayed in his house for a while, then I took care of myself. An American man who used to know the owner, who hired me to paint the house, told me to apply for a job. I had applied for a job before but could not get it. Then I saw an announcement in an American employment office called SETA, who helped refugees. I went there, submitted my resume, then they realized that I knew English and they just referred me to Portland Public Schools. After that, I found that I could not live as a teacher’s assistant with four and a half dollars an hour, so I became an interpreter for the Indochinese Clinic, taking care of refugees such as vaccinations, eye exams. I feel like I could not live as a teacher's assistant working seven hours a day and I did not get paid in the summer, so I went to PPS for the ESL [English as a Second Language] program. They saw me as qualified and they accepted me immediately. After one or two months, when I saw the Multnomah County employment office, I took a translation exam, then I was accepted and they sent me to the Indochinese Clinic as an interpreter.
There is a difference. In Vietnam, I worked in the military and here I was a teacher’s assistant. There are differences but I have learned it so it is easy, smooth, but the money was low so I became an interpreter. Working here requires a lot. Too different. Requires much knowledge. Doing junkie work here requires a lot of learning.
XV: What was it like to raise children in Portland? If they attended Portland Public Schools, was that a positive experience?
XV: The public school system here is generally different from Vietnam. It seems easier to learn here than in Vietnam. There are many programs to help students out. When I first came to the United States, my son's school provided a bus service. Two of my daughters went to school near the house, which was also convenient. My friend said studying here was better than in California. Later I realized he was right. In Cali, girls have difficulty succeeding. When I worked at school, I cried in front of students’ parents. The Vietnamese girls that came here were surprised. The boys here could not make fun of American girls so they would follow and tease Vietnamese girls. I interpreted for some Vietnamese families who were in a situation like that. There were boys who worked at Burger King, when they had money to buy a car, they came to seduce and drove the girls away to another state. It was terrible! It was not that there was no such thing here in Portland. At that time, I translated for a family who was looking for their daughter. They did not know English. I also had a student who was a victim of that seduction, and then she had children. Her sister asked me for help.
The method of education at school here is modern, full of books, good, but the quietness in the classroom is not like Vietnam because it is devastated. Most students, especially the Black students, did not study. They played and distracted other students. My son was a victim of discrimination. White Americans, they cannot distinguish between Vietnamese and Chinese. They called my son Chin, which means Chinese. It affected him. When I returned to work, I was defeated. Some Filipinos or Latinos were more useful for American teachers, so they were treated more respectfully.
XV: What social and economic issues are most significant in the Vietnamese community, or with refugees more generally? Could city, state, or federal programs do more to address these issues?
KV: The first problem is how to make the Vietnamese who came here unite together, to come together, so that the Vietnamese people will stop disbanding. But that is inevitable because old people like me are going to die soon. The second generation, like my kids, could not uproot or even live together.
XV: What local (Portland-specific) public or political issues are most important to the Vietnamese community?
KV: I am very sorry that Vietnamese people cannot stand next to each other. Vietnamese people who came to the United States in 1975 and Vietnamese who migrated later also despise each other. In addition, the Vietnamese are also very envious of each other. Although we left our country to live here, we are jealous—we jostled, scrambled to fight for a better job for ourselves. Educated people despise uneducated people. People who came here first despise people who came after. There are anniversaries and memories at the churches or temples and pagodas. However, we need to love and unite with each other to resolve the deep contradictions that I mentioned above.
XV: What groups or organizations do you participate in or rely on? Are there individuals in the community who you look to for leadership and guidance?
KV: I did not go to those places often because I was short on money. I am not Catholic. When I was back in Vietnam, I did not have any religion. When I first met the man who sponsored me, he was Catholic so I went to church with him and was a Catholic for a while. I realize that the activities were different in the locality [i.e. people from different provinces of Vietnam]. Catholic people were mostly from central Vietnam. I am not from that area, so I felt alone. I did not have a car so I stopped going to church. However, I learned a lot from the church. I do not have a house or a car now but I still do charity. When I returned to Vietnam, I still gave money to other people.
I did not have a phone, so I did not know much about the news. When I returned to Vietnam, I did charity by reading news in the newspaper. A police newspaper posted a picture of a brain tumor kid who needed just $100 more. I personally went to the Cancer Hospital to give $100 to his parents. Another time, I saw a kid who sold lottery tickets with his mother in the street who was the same age as my grandson here. I went looking for him later and I prayed from my heart. I met him. I gave him a few hundred Vietnamese Dong [Vietnamese currency] at first, and then I brought $100 over to a jewelry gold shop in exchange for two-million-something Vietnamese Dong for that person.
I do not see Vietnamese leaders here. If you want to be a leader here, you have to be good at English to influence a city, like talking to the mayor. In addition to invading this melting pot society, you need to be good at many other things.
XV: How is the Vietnamese American community in Portland changing? Do you worry about younger generations of Vietnamese-Americans?
KV: I am very happy that the younger generation is free from the worries of life, but it is not easy to live in America. Especially at this time, everything is high-tech. My first concern is English. If my children lose their jobs now, it is hard to find other jobs. I am worried about that. I am nothing now. Moreover, it is very competitive. One example is school. You must be good in English and good at computers and all other things. Life is such a competition. For example, twenty years ago a Vietnamese engineer was very precious to Americans, but now Indians and the Chinese have taken it over. The Vietnamese have downgraded.
XV: What is your relationship with the country of Vietnam today? Do you go back to visit? Do you stay in touch with relatives?
KV: My brother just died. My siblings are all dead. I no longer have any contact with Vietnam. My life was so miserable that I did not know how I survived to this day.
XV: Is there anything we have not asked about that you would like to discuss? Do you have any additional experiences that you would like to be preserved in these oral histories?
KV: The point that I met with you today is that I want to convey to you how the Vietnamese community can come together and help each other. If you want to live in this land, you have to contribute to the Americans, such as a rose ceremony or something. In addition, we also have to contribute to other works to show them that we come here and follow the American lifestyle. Why do other people go to collect trash on the street or to help homeless people, and the Vietnamese do not do those things? We need to show Americans that we also have the same social spirit as them, and that we have the spirit of love and mankind. We, the Vietnamese, just care about ourselves. The reason we cannot do that is we do not stand together. The churches are with the churches. The temples are with the temples. The HO people are with HO people. We need to be good at English. For example, if I, as a community member, went up to tell the mayor that I wanted to contribute to the garbage collection on the highway, I would not know how to say it without English. If we can be united, the Americans will respect us and help us. To do that, the community must unite, must have manpower. I am too old. I do not want to hurt others’ feelings.