Xuannha Truong: Vo Quý vị có thể bắt đầu câu chuyện bằng cách kể cho tôi nghe quý vi sinh ở đâu và khi nào? Cho tôi biết cuộc sống chung của quý vị tại Portland?
Tot Van Pham: Bác sinh tại Sài Gòn năm 1936. Già lắm!
Hồi xưa bác qua Mỹ năm 1994 sau khi ở tù cộng sản 10 năm ở Lào Cai, Vĩnh Phú ngoài Bắc. Bác ra tù năm 1984. Sau khi ra tù bác được Mỹ cho đi theo diện HO tới Mỹ tháng 2 năm 1994.
XV: Hoàn cảnh nào đã mang quý vị tới Portland?
TP: Tôi có người anh bà con Phạm Hữu Tuấn bão lãnh và anh đó ở Tigard nên tôi qua đó trước. Ở bên chỗ đó không có hãng với người quen nên không xin được việc. Sau đó tôi có nhờ mục sư Dương Sáu bảo trợ với hướng dẫn về Portland. Sau đó nhờ ổng mướn cho cái nhà ở đường 82. Nửa năm sau tôi với con gái mua được xe nhờ mấy người qua trước họ chỉ cho. Tôi, bà xã với đứa con gái ở đó. Nhờ ông Khánh ở tổ chức IRCO giúp đỡ dẫn qua Themes rồi đi làm. Bà xã với tôi đi làm hãng đồng hồ xe hơi. Con gái tui cũng đi làm hãng may sau đó vô làm NIKE. Con gái nhỏ tui làm Nike từ assembly rùi giờ đang làm technician. Tôi làm ở Espon. Ở Tigard không kiếm được việc vì không có người Việt nhiều. Tôi và vợ tôi đi nhờ carpool.
XV: Có những tổ chức, người thân trong gia đình, hay bạn bè nào đã giúp đỡ quý vị xây dựng mái ấm tại Mỹ không? Người bảo lãnh quý vị là ai? Tại sao quý vị đến và sống tại thành phố Portland này mà không phải thành phố khác?
TP: Tôi thấy thành phố Portland cảnh rất đẹp. Tôi thích mùa thu lá vàng rất đẹp rồi mùa xuân có hoa đào nở đẹp nữa. Không khí mát mẻ giống Đà Lạt nên tôi thích và vui lắm. Rồi tôi đi sinh hoạt cộng đồng có các ngày lễ như quân lực, 30 tháng 4 với lễ khai giảng trường Văn Lang và quen được nhiều người rồi tôi vui lên chớ mới qua nhớ nhà, nhớ quê hương. Tôi nhớ tết Việt Nam lắm, nhất là tết lần đầu. Đêm 30 vẫn ngồi bên khuôn máy. Dần dần tui có bạn bè nhiều rồi cũng bớt nhớ. Tôi cũng làm thơ.
10 năm nay tôi không về nữa. 2003 con gái lớn tui qua đây theo diện Bảo Lãnh cùng với con gái lớn học lớp 6. Chồng nó chết bên Việt Nam rồi. Nó ở với tui rồi đăng ký cho con nó đi học. Lớp 9 nó lên học trường Madison. Tui với con gái nhỏ bảo trợ nó thời gian rồi giờ nó đi làm, có nhà và con gái nó giờ học Master trên nhà thương núi về hoá học. Cháu nó có học bổng Bill Gate tại con gái tui là single mom nên nó học không tốn tiền. Tôi ghi danh cho con gái của nó. Con gái lớn tôi hồi học ESL rùi kỹ thuật răng.
XV: Ấn tượng đầu tiên của quý vị về Portland là gì?
TP: ́n tượng đầu tiên về Portland là hồi đó nhà cửa ít. Giờ building cất lên nhiều quá. Đời sông cũng bình thường. Người vô gia cư cũng nhiều nhưng cái đó xã hội nào cũng có tại họ có hoàn cảnh riêng. Tui thấy đa số bạn bè tui đều có nhà riêng hết và con cái thành tài hết rồi. Hồi xưa đường 82 ít có bán xe như bây giờ. Người Việt ngày xưa thường ở chung cư nhiều. Giờ thì họ có nhà hết rồi. Xưa tui ở Halsey, nhiều trộm cắp lắm. Xưa có mỗi phở Văn và nhà hàng Legin thôi mà giờ quán phở mở ra quá trời, nhiều lắm. Nhà hàng Legin đó giờ dẹp rồi, họ mở trường đại học ở đó.
XV: Xin quý vị miêu tả khu dân cư của quý vị tại Portland khi quý vị mới bước chân tới đây. Quý vị có cảm thấy bị cô lập hoặc quý vị có thấy người Mỹ gốc Việt nào ở gần đây không?
TP: Khu tôi ở cũng có một số người Viêt, rồi có người Mễ với Mỹ đen. Giờ tôi không tới đó nữa. Chủ chung cư là người Mỹ. Ông chủ cũng tốt lắm, hư gì cũng tới sữa. Tôi cũng biết nói tiếng Anh sơ sơ vì hồi xưa tui có học và đi làm dùng tiếng anh. Đa số họ biết tiếng Pháp.
Mấy người Việt ở đó hầu như là mục sư Sáu bảo trợ nên gặp nhau vui lắm. Chỗ đó hồi đó hổng thấy người Mỹ gốc Việt.
XV: Quý vị có thấy khó khăn để hội nhập với cuộc sống ở đây không? Một số thách thức quý vị gặp phải là gì?
TP: Tui không thấy khó khăn gì khi hội nhập hết vì ai cũng có việc làm. Ngày thường đi làm. Chủ nhật đi nhà thờ với đi chợ hoặc nếu có đám cưới thì đi. Có Mục sư với nhà thờ giúp đỡ. Họ hay đến nhà tui hỏi thăm.
Hồi tui làm hàng, mới vô tui chạy máy test suốt 10 năm. Cái máy nào chạy qua mà tốt thì tui để chữ Good và cái nào không tốt thì tốt thì để chữ Fail. Gặp supervise người Miên, người Á Châu cũng hiền với tốt. Chủ hãng người Nhật lâu lâu đi qua thôi. Hồi đó lương 6 đồng mà mức sống cũng rẻ. 1 Lít xăng lúc đó có 2 đồng. Tui làm sau một năm thì tui mua được chiếc xe. Sống cũng yên ổn. Trong hãng cũng có người Việt Nam, Lào, Miên, Mễ với Tàu. Họ cũng tốt lắm.
Vợ tôi làm hãng đồng hồ cũng khen ông quản đốc Don tử tế lắm. Hãng toàn là Việt. Con gái nhỏ tui làm Nike từ từ lên leader rồi giờ làm trên văn phòng. Rất dễ chịu.
XV: Quý vị có biết những sự kiện nào đã mang người Việt đến gần với nhau không? Quý vị có biết cụ thể những nơi nào mà người Việt hay tập hợp không? Có nhà hàng, cửa hàng, hoặc các tổ chức tôn giáo nào mà gia đình quý vị đặc biệt thường xuyên đến không? Quý vị biết bằng cách nào mà khu phố của quý vị thay đổi không?
TP: Tui hay nhờ hội cao niên Hollywood Senior Center hay mục sư Văn khi tôi cần giúp. Mục sư Dương Sáu giúp tui nhiều lắm, tui mang ơn Mục Sư đó dữ lắm. Mà Mục Sư Sáu già rồi giao lại cho mục sư Cường mà ổng hổng giúp gì hết. Ông Sáu giúp tui làm thẻ xanh, thi quốc tịch, rồi đi nhà thương nữa. Hồi trước bên IRCO có giúp nhưng giờ tui không đến nữa. Bà xã tui đạo phật đi chùa mà họ hổng có giúp gì hết. Bả chỉ có đóng tiền thôi. Đau ốm cũng không ai đi thăm hết, đông qúa nên không ai biết ai hết. Không có nhóm như bên tin lành hay công giáo hết nên họ không biết mặt nhau.
Tui đi bệnh viện, mấy cô y tá bồng bác lo cho bác nên bác cảm động lắm. Bác sĩ cho thuốc bác thì lấy có ít tiền lắm.
XV: Quý vị đã làm công việc gì và quý vị có thể so sánh công việc đó với công việc quý vị đã làm ở Việt Nam nó giống và khác nhau như thế nào?
TP: Làm việc bên đây khác bên Việt Nam lắm. Hồi ở Việt Nam tui học ra tui làm quản lý, điều hành coi gần 200 người mang tính chất đầu óc, khó hơn. Hồi đó có chiến tranh tui phải đi máy bay hay xe đò đi tỉnh nên căng thẳng sợ Việt Cộng lắm. Bên đây tui làm công nhân đứng máy đơn giản hơn, làm việc tay chân. Tối về nhà ngủ không phải trực như hồi bên Việt nam.
XV: Quý vị nuôi dạy con ở Portland như thế nào? Nếu con của quý vị học trường công Portland, quý vị thấy nó tốt không?
TP: Tui có 3 đứa cháu gái mà 2 đứa học đại học còn 1 đứa hoc 12. Tui thấy học ở đây rất tốt. Tui dạy tiếng Việt cho tụi nó. Nói thiệt nếu ở Việt Nam chắc con cháu tui nó dốt rồi á. Họ dạy tốt lắm. Bạn bè tui con cái đều học hành đàng hoàng hết, có đứa còn thành bác sĩ, kỹ sư, và Mục Sư nữa.
XV: Những vấn đề kinh tế và xã hội nào đáng chú ý nhất trong cộng đồng người Việt, hay với người tị nạn nói chung ? Các chương trình của thành phố, tiểu bang hoặc liên bang có thể giúp nhiều cho các vấn đề này không?
TP: Có những người Việt cùng quan điểm những người ra đi chống cộng thì qua đây chung sống với nhau. Cùng lý tưởng là mất nước ra đi. Ngày 30/4 hay ngày quân lực mình đi họp. Hội cao niên họp ở chỗ Holywood senior center tại đường 40 đó. Tháng mỗi người đóng 15 đồng rồi mừng sinh nhật, hát ca ăn uống. Tờ báo Phương Đông tui hay viết thơ tuần nào cũng làm với bút danh Hàn Thiên Lương đó. Tui là thi sĩ đã ra được 3 tập thơ rồi đó. Hôm rồi ở Holywood center tụi tui có ra tập thơ Ngàn Thông ở Hollywood senior center có mấy trăm người tới mừng cũng vui lắm. Nhờ vậy mà nhiều người biết nhau.
XV: Những vấn đề của xã hội (cụ thể ở Portland) hoặc vấn đề về chính trị địa phương nào mà quý vị thấy là quan trọng nhất đối với cộng đồng người Việt?
TP: Vấn đề kinh tế mà người Việt Nam vấp phải là có người Việt làm nhiều tiền rồi đi đánh bài xong rồi thiếu nợ. Có xe hơi nó tới chở đi đánh bài. tui hà tiện nên không có tham gia. Một số người có tật shopping. Làm tiền nhiều mà đi mua sắm nhiều quá rồi đi Las Vegas đánh bài tiêu tiền, không tiết kiệm. Đàn ông có người về Việt nam cặp bồ gặp mấy cô trẻ bỏ gia đình tan nát. Cái đó là tệ nạn nhứt. Nhiều người bị lắm. Nếu sống tiết kiệm thì cũng tốt lắm.
XV: Những nhóm hoặc tổ chức nào quý vị tham gia hoặc quý vị luôn đến để nhờ sự trợ giúp ? Có những cá nhân nào trong cộng đồng là người lãnh đạo và hướng dẫn?
TP: Tui làm thơ với viết văn để giải trí để bớt nhớ về thời gian cải tạo ở Việt Nam. Tui sống ở Việt Nam từ năm 1975 đến 1984 là khoảng 10 năm sau khi ra tù nên tui thấy cái ác của nó. Tui còn giữ 2 đứa cháu ngoại khi con gái tui đi làm. Bà xã tui đi làm sáng còn tui đi làm buổi chiều nên thay phiên nhau giữ bé và chúng tôi cũng đi chơi. Tui có chiếc xe nên tui chở cháu đi chơi nên cũng không bị buồn. Tui có mấy người bạn có bị bịnh ủ rũ phải báo bịnh để ăn tiền bịnh từ chính phủ. Tui biết chính phủ cũng giúp đỡ họ như có caregiver đến giúp. Tui nhớ có ông Hải làm chương trình đem đồ ăn lại rồi trả tiền. Tui có mấy ông bạn nhờ mấy chương trình đó để có đồ ăn tươi và đủ chất dinh dưỡng.
XV: Cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở Portland thay đổi như thế nào? Quý vị có lo lắng về thế hệ trẻ người Mỹ gốc Việt?
TP: Thứ nhất là sự đoàn kết. Nó khó lắm. Người Việt mình có tính riêng tư, ai cũng nghĩ mình tốt. 3-4 người họp lại là khó lắm, như sao trên trời á. Tôn giáo quan trọng lắm. Mấy nhà lãnh đạo tôn giáo phải tốt, thật là chân tu không vụ lợi để tạo nên nhóm thân nhau. Những nhóm cùng đạo thì họ thân nhau lắm. Các lãnh đạo quan trọng lắm. anh Tháo bên VNCO tốt lắm và là chủ tịch cộng đồng cũng có họp mấy nhà lãnh đạo tôn giáo. Hồi xưa tui cũng làm tham vấn trong đó giờ tui không khoẻ vì bị tai nạn xe nên có lễ gì lớn thì tui cũng tham gia. Mấy người lớn tuổi như tui phải yểm trợ với cố vấn người trẻ để những vấn đề thống nhất với nhau và mai mốt họ làm lãnh đạo. Mấy người lớn họ sẽ dần mất đi thì nhóm trẻ lên. Tui mong mấy người Việt như tui phải giúp đỡ những người trẻ như anh Tháo.
Lo người trẻ gốc Việt không thống nhất, sợ bị chia rẽ vì có nhiều tiểu bang khác mà có 2-3 chủ tịch cộng đồng khác nhau. Nhờ tôn giáo giúp đỡ để từng nhóm đoàn kết và liên kết với nhau.
Mình là một dân tộc phải đoàn kết. Như người Tàu họ làm gì cũng đoàn kết và không bao giờ quên tiếng Tàu hết. Người Việt mình trong lịch sử là 50 con xuống biển 50 con lên núi. Chia rẽ từ đầu đó. Mong thế hệ sau phải nhớ lịch sử Việt Nam mình về đấu tranh chống giặc Tàu.
XV: Hiện tại quý vị và đất nước Việt Nam như thế nào? Quý vị có quay lại thăm không? Quý vị có giữ liên lạc với người thân không?
TP: Tui có em bên Việt Nam hay qua thăm tui. Tui anh cả trong nhà. Liên lạc qua email với điện thoại đó chớ lâu rồi tui không về.
XV: Quý vị có bất cứ điều gì chúng tôi chưa hỏi mà quý vị muốn chia sẻ không? Quý vị có bất kỳ kinh nghiệm nào khác mà quý vị muốn được lưu giữ trong dự án ghi lại hồi niệm qua cách truyền miệng hay không?
TP: Người trẻ nên tìm đọc về người Việt đấu tranh ngàn năm. Đừng để ảnh hưởng xấu của chính quyền Việt Nam hiện tại đến người trẻ. Tuổi trẻ nên noi gương cha mẹ mình. Đừng để Cộng Sản mua chuộc. Người trẻ học hành cho giỏi ra làm phục vụ cho nước Mỹ phồn thịnh và giúp đỡ cộng đồng nghèo khổ. Mỹ là quê hương thứ 2. Mỹ phồn thịnh rồi họ giúp nước khác.
Xuannha Truong Vo: Could you start by telling us where and when you were born and giving us a brief overview of your life here in Portland?
Tot Van Pham: I was born in Saigon in 1936. I’m very old!
I came to the U.S. in 1994 after spending 10 years in a communist prison in Lao Cai and Vinh Phu provinces in the North of Vietnam. I was released from prison in 1984. After that, I was allowed to go to the United States in February of 1994 by HO sponsorship.
XV: What were the circumstances that brought you to Portland?
TP: I had a cousin named Huu Tuan Pham who lived in Tigard and sponsored me here. There was no job connection, so I couldn't get a job. After that, I asked Pastor Duong Sau to sponsor me and he introduced me to Portland. Then he helped me to rent a house on 82nd street. I, my wife, and our daughter lived there. Thanks to Mr. Khanh from IRCO for help leading through the company named Themes and going to work. My wife and I went to work at a watch company. My daughter also worked as a tailor then she worked for NIKE. She started with an assembly job and then she works as a technician there. I worked at the Epson company. People in Tigard could not find a job at that time because there were not many Vietnamese people. My wife and I carpooled to work before that. Six months later, my daughter and I bought a car by getting help from the people who came here before me.
XV: Are there organizations, family members, or friends who helped your family establish itself in the US? Who was your sponsor? Why did you come to the city of Portland specifically?
TP: Portland is a very beautiful city. I love autumn with changing color leaves and blossoms in spring. Portland has a fresh and cool atmosphere that’s similar to the city Da Lat in Vietnam which I really like and love. I joined the Vietnamese festival and community groups such as Vietnamese veteran day and Vietnamese class ceremony then I got to know more Vietnamese, so that I was happier and got over my homesickness. I missed the Vietnamese New Year festival so much, especially in my first year in the US. I remember I was still working with the machine on New Year's Eve. New friends here helped me over it. I also write poems as a hobby.
I haven’t been back to Vietnam in the past 10 years. I sponsored my oldest daughter and my granddaughter, who was in the sixth grade, to the US in 2003. Her husband passed away in Vietnam before that. We signed her up for school. She started her 9 grade at Madison High School. My younger daughter and I sponsored them in a while, then my oldest daughter went to work. My granddaughter is finishing her master’s degree at OHSU in chemistry major. She got a Bill Gates scholarship so she does not have to pay for tuition. I am the one who registered my granddaughter for that. My older daughter went to school for ESL (English as a Second Language) classes and then she got her certificate to work at a dentist office.
XV: What were your first impressions of Portland?
TP: My first impression of Portland is that there were fewer houses at that time. There are so many new buildings here recently. More homeless people are around here but I think it is normal to any society and each person has their own life. Most of my friends own their houses and have successful children. There were not many used-car shops on 82nd. Most of Vietnamese lived in apartments back then. Many of them are homeowners now. I remember that I lived on Halsey street and there are robbers in the neighborhood. Pho Van was the only Vietnamese restaurant in Portland. Many other Vietnamese restaurants are in town now. That Legin Restaurant was destroyed, they built a university there [Portland Community College SE Campus].
XV: Describe the neighborhood in Portland you first settled in. Did you feel isolated or were there other Vietnamese-Americans nearby?
TP: In my previous neighborhood, there were some Vietnamese, Latinos, and Africans were living there also. I don’t live there anymore. My former landlord is an American man. He was nice, and he would fix any repair issue that I had. I spoke a little bit English at that time and I also needed English at work. I learned French when I was in school in Vietnam.
Most of Vietnamese were sponsored by pastor Sau so that we are so happy when we had a chance to meet. I did not see any Vietnamese American back then.
XV: Was it hard to adjust to life in America? What were some of the challenges you faced?
TP: I had no problem to begin my new life in the US because everyone had a job. I worked on weekdays. We went to the church, went grocery shopping and joined a wedding party occasionally on the weekend. The pastor and people at the church helped me out. They visited us sometimes at our apartment.
I was working with test machines in the first 10 years. I put the word “Good” on the working machine and “Fail” on the nonworking one. My supervisor was Mien who was also Asian and was nice to me. The owner was Japanese and just stopped by several times. My hourly rate was $6 and the cost of living was alright. It was just $2 per gallon of gas. I bought my first car after a year I worked there. My life was peaceful. My co-workers were Vietnamese, Laos, Miens, Latinos and Chinese. They are all nice to me.
My wife worked for a watch company. She liked her supervisor a lot. All of her co-workers are Vietnamese. My younger daughter worked at Nike and slowly she became a leader. She is working in Nike’s office. I am very pleased.
XV: What events brought people together in the Vietnamese community? Were there particular places in particular where they gathered? Were there restaurants, shops, or religious institutions that your family particularly frequented? In what ways has the neighborhood changed since then?
TP: I often ask for help from the Hollywood Senior Center Vietnamese group and Pastor Van. Pastor Duong Sau helped us a lot. I was so grateful for him. He was old and the new church’s pastor, Mr. Cuong did not help me much. Pastor Sau helped me apply for my green card, my citizen test and went to hospital. I also got help from IRCO but I don’t come to them anymore. My wife is buddist. She did not get help from the temple. She just donates her money to them. Nobody from the temple visits her when she is sick. The temples have too many people to care. They don’t know each other. It is different with Catholics and Christians.
Sometimes I have to be in the hospital. The nurses carried me when I was sick, so I was very touched. The doctors give me medicines and charge me very little money.
XV: What kind of work did you do and how did it compare to the work you did in Vietnam?
TP: Working in the US is very different from Vietnam. I was a manager and I supervised 200 people in Vietnam. It was more mindful and difficult. I also had to travel around Vietnam by bus or airplane, so I was so scared of Vietnamese communists. In America, I had a simple job as a regular worker. I did not have to work at night time in the US.
XV: What was it like to raise children in Portland? If they attended Portland Public Schools, was that a positive experience?
TP: I have three granddaughters. Two of them have studied at university and one is still in high school. The educational system here is very good. I also taught them Vietnamese. If we were living in Vietnam, they could not get that level of education. The teachers are really good. Most of my friends’ children got good quality education. Some of them are doctors, engineers, and pastors.
XV: What social and economic issues are most significant in the Vietnamese community, or with refugees more generally? Could city, state, or federal programs do more to address these issues?
TP: We are the Vietnamese who are all against the communists. We left our hometown to be here together with the same idea that we lost our country. We have a meeting on Vietnamese Veteran’s Day, April 30th. Another group is the Vietnamese Seniors Group. We meet at Hollywood senior center on 40th Ave regularly. Monthly fee is $15 that we spend on birthday celebrations and food. We also sing at the meetings. We have just published a poetry book “Ngan Thong” at our last senior meeting. Many of us got to know each other at this event. I have a poem in Phuong Dong magazine weekly with the nickname Han Thien Luong. I published three poetry books.
XV: What local (Portland-specific) public or political issues are most important to the Vietnamese community?
TP: There are some Vietnamese who have financial issues because they gamble too much. They make good income and spend money at the casino. Casinos also have free transit service. Shopping addiction is another issue. Those people don’t save money. If they know how to save money, it’s not too bad. They go to Las Vegas for gambling and shopping. Some Vietnamese old men come back to Vietnam, fall in love with young girls, get broke and then they divorce. It’s the worst thing ever. I know some people have those problems.
XV: What groups or organizations do you participate in or rely on? Are there individuals in the community who you look to for leadership and guidance?
TP: Poetry and writing helps me forget about the bad times that I had in prison in Vietnam. I was in prison from 1975 to 1984. I had lived there for 10 years after I was released from prison. I witnessed the Communists’ evil work. When I first came to the US, I used to babysit my grandkids when my daughters were at work. My wife babysat them in the afternoons. She worked in the mornings. We hung out together. I drove my grandkids in my car. We were happy.
I have some friends who are sick and get Social Security money from the government. They also get help from caregivers. They get fresh and healthy food from some programs. My friend named Hai is in the program that they can bring food to his house and he pays a low price for it.
XV: How is the Vietnamese-American community in Portland changing? Do you worry about younger generations of Vietnamese-Americans?
TP: The most important issue to Vietnamese in Portland? The first is solidarity. It is hard. Vietnamese people are private, everyone thinks they are good. 3-4 people in a meeting is hard already, like stars in the sky. Religion is also very important. Some religious leaders must be good, really non-profit practitioners to create close groups. The religion groups are usually very closed. Leaders are very important. Mr. Thao is pretty good at VNCO (Vietnamse Community of Oregon) and the community president also has meetings with religious leaders. In the past, I was a consultant at VNCO in which I am not healthy enough to continue now because I had a car accident. I joined some ceremonies. Some older people like me have to support young mentors to make matters unified and they will be leaders in the future. The seniors like me, they will pass away slowly then the young group Vietnamese are up for duties. I hope Vietnamese people like me can help young people like Mr. Thao.
I have concerns about young Vietnamese people who are not united. I am afraid that they are being divided because there are many organizations in other states that have 2-3 different community presidents. Thanks to religions. They help each group to unite and connect. We are a nation that we must be united. As Chinese people do, they unite and never forget their language - Chinese. Vietnamese people in history are 50 children in the sea and 50 children up on the mountain. Dissidence started from that story. I hope the next generation will remember their Vietnamese history about fighting the Chinese invaders.
XV: What is your relationship with the country of Vietnam today? Do you go back to visit? Do you stay in touch with relatives?
TP: I have siblings that visit me sometimes from Vietnam. I am the oldest in my family. We just keep in touch via email and phone call because I have not been back to Vietnam in years.
XV: Is there anything we haven’t asked about that you’d like to discuss? Do you have any additional experiences that you would like to be preserved in these oral histories?
TP: Young Vietnamese people should read about how Vietnamese people were fighting for thousands of years in history. Do not let the bad influence of the current Vietnamese government reach young people! Young people should imitate their parents. Don't let the Communists bribe. Young Vietnamese should study hard to serve the prosperous America and help the poor community. America is our second home. America is prosperous and they help other countries.