Xuannha Truong Vo: Could you start by telling us where and when you were born and giving us a brief overview of your life here in Portland?
Thúy Phan: Tôi tên là Thúy Phan và tôi sinh ra ở Quảng Nam, Việt Nam năm 1985. Tôi sống ở SE Portland và làm việc tại Community Alliance of Tenants. Tôi có một đứa con trai một tuổi rưỡi.
XV: What were the circumstances that brought you to Portland?
PT: Tôi đến Hoa Kỳ năm 2003. Ông tôi bảo trợ gia đình tôi đến đây và tôi đã đi với họ. Ông tôi đến đây 20 năm trước. Ông ấy tài trợ cho tôi ở đây, vì vậy tôi ở lại đây. Tôi đã đi du lịch đến một số nơi nhưng tôi đã chọn ở lại đây vì thời tiết và cảnh quan ở đây rất đẹp. Tôi cũng thích môi trường và hệ thống giáo dục. Tôi đang có một công việc tốt ở đây, vì vậy tôi không muốn đi đâu khác.
XV: Are there organizations, family members, or friends who helped your family establish itself in the US? Who was your sponsor? Why did you come to the city of Portland specifically?
PT: Khi tôi đến đây, tôi đã được chủng ngừa miễn phí từ AHSC. Họ đã giúp đỡ những người vừa đến Hoa Kỳ và không có bảo hiểm y tế. Tôi đã không sử dụng bất kỳ trợ lý nào khác bên cạnh dịch vụ đó bởi vì tôi vẫn còn trẻ và tôi có thể đi làm. Tuy nhiên, một số người thân của tôi có một số sự trợ giúp của chính phủ.
Gia đình tôi đã đến đây trước tôi, họ đã giúp tôi khi tôi cần bất cứ điều gì. Tôi đã không biết bất kỳ chương trình nào có thể giúp tôi.
XV: Ấn tượng đầu tiên của quý vị về Portland là gì?
PT: Khi tôi đến đây, mùa xuân thật tuyệt vời và xinh đẹp. Nó khác với những gì tôi đã trải nghiệm trước đây. Thời tiết ở đây mát hơn Việt Nam. Tôi nhớ rằng tôi đã phải mặc một chiếc áo len trong suốt mùa hè ở đây nhưng tôi thực sự thích nó vì nó khác với những gì tôi đã xem trong các bộ phim hoặc chương trình TV. Tôi có thể có thật sự một kinh nghiệm. Hồi xưa nhà và xe hơi ít hơn bây giờ. Hiện tại chất lượng của rất nhiều tòa nhà, xe hơi và đường phố đang giảm dần. Có thể nhiều người sử dụng nó.
XV: Describe the neighborhood in Portland you first settled in. Did you feel isolated or were there other Vietnamese-Americans nearby?
PT: Khi tôi đến đây vào năm 2003, tôi sống trong những căn hộ cũ. Có một số người Việt Nam cũng sống ở đó nhưng chúng tôi chỉ nói xin chào và đó là tất cả. Khi tôi ở Việt Nam, tôi cũng ở trong căn hộ. Hàng xóm nói chuyện và giúp đỡ lẫn nhau. Chúng tôi biết nhiều hơn về nhau nhưng có một khuyết điểm về điều đó bởi vì sau đó mọi người đều ồn ào. Ở đây chúng tôi sống riêng tư hơn và nhiều không gian hơn.
Tôi đến đây và học tại PCC SE. Tôi không cảm thấy bị cô lập. Có một số sinh viên Việt Nam ở đó. Ngoài ra tôi có khoảng 30 thành viên gia đình và người thân ở đây. Chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau rất nhiều và tôi cũng nhận được sự giúp đỡ từ bạn bè. Tôi đoán đối với một số người, bao gồm cả tôi, có thể cảm thấy nhớ nhà. Họ có thể hỏi tại sao họ đến đây và tại sao chọn ở lại đây và nuôi một gia đình, chúng ta nên làm gì và làm như thế nào. Đặc biệt, trong mùa đông, tôi ngồi và nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi không thấy nhiều người. Có vẻ buồn.
Tôi đã thấy rất nhiều trường hợp phân biệt đối xử xung quanh tôi. Ví dụ, khi tôi học các lớp đại học tại PCC SE, người Mỹ có thể nói rằng tôi không đến từ đây bằng cách chú ý đến giọng nói của mình. Họ không biết tôi thông minh đến mức nào nhưng họ coi thường tôi trước. Họ không muốn nghe ý kiến của tôi. Ngay cả khi tôi đi làm, tôi có thể nói rằng Armerican đối xử với tôi khác và có thái độ với tôi. Tôi là một nhân chứng ở chợ rằng có một khách hàng không biết nói tiếng Anh. Khách hàng có một câu hỏi nhưng nhân viên thu ngân không đủ kiên nhẫn để giúp anh ta. Nhân viên thu ngân chỉ muốn khách hàng đi và nói chuyện rất nhanh. Khách hàng muốn sử dụng tem thực phẩm của họ để trả tiền cho thực phẩm nhưng anh ta bối rối về cách sử dụng nó. Tôi nhìn thấy nó và tôi cảm thấy khó chịu bởi nhân viên thu ngân. Lúc đó, tôi đã biết cách ứng phó với trường hợp đó. Tuy nhiên, đôi khi tôi vẫn có một giải pháp cho tình huống tương tự như vậy. Ví dụ, tôi đã làm việc với bạn cùng lớp trong một bài tập và họ nghi ngờ về ý tưởng / ý kiến / bài viết của tôi; Tôi sẽ nói với giáo viên của tôi đến và kiểm tra. Họ không thể phán xét tôi mà không biết tôi. Họ đã không dành thời gian để tìm hiểu tôi hoặc ý tưởng của tôi và họ tự động nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn sai. Họ nghĩ rằng tôi không biết tiếng Anh nhiều, nên ngữ pháp của tôi sẽ rất tệ. Tôi không thể chấp nhận nó. Ở công việc trước đây của tôi, đôi khi điều đó cũng xảy ra với tôi nhưng điều đó không xảy ra với công việc hiện tại của tôi tại CAT, đồng nghiệp và người quản lý của tôi đã giúp tôi. Chúng tôi cũng có thời gian phản hồi vào cuối cuộc họp hàng tháng để xem liệu tôi có cần bất kỳ sự hỗ trợ nào từ nhóm của chúng tôi cho công việc của tôi hoặc bên ngoài nơi làm việc không. Sau khi chia sẻ bất kỳ khó khăn nào trong cuộc sống, mọi người trong nhóm sẽ suy nghĩ về cách hỗ trợ. Tôi đã học được cách làm cho những người khác biết rằng tôi cảm thấy tôi bị phân biệt đối xử và họ cần ngừng làm điều đó đối với tôi.
XV: Was it hard to adjust to life in America? What were some of the challenges you faced?
PT: Tôi đã có một cú sốc văn hóa khi lần đầu tiên đến đây. Người dân ở đây sống khác. Họ sống cá nhân hơn và riêng tư hơn. Họ bận rộn hơn. Ngay cả họ là người Việt Nam nhưng khi họ sống ở đây một thời gian, họ có lối sống tương tự ở đây. Họ có một phong cách sống riêng tư và cá nhân.
Tiếng Anh của tôi không tốt, vì vậy nó hơi khó với tôi. Ngôn ngữ Vietnam ở đây cũng khác với tôi. Những người đến đây vào những năm 80 hoặc đầu thập niên 90 đã sử dụng các thuật ngữ tiếng Việt khác với thế hệ của tôi. Họ không biết các thuật ngữ công nghệ mới của Việt Nam vì họ đã đến đây trước khi những công nghệ đó được đưa đến Việt Nam. Họ đã sử dụng các thuật ngữ tiếng Việt cũ hoặc mượn từ tiếng Anh. Giống như chú tôi, anh ấy đã có một chiếc điện thoại di động hồi đó ở Việt Nam, vì vậy anh ấy không biết những thuật ngữ tiếng Việt dành cho những người bỏ lỡ cuộc gọi. Họ chỉ sử dụng tiếng Anh. Tôi không có thể sử dụng các thuật ngữ tiếng Anh và tiếng Việt cùng một lúc nhưng tôi vẫn cần sử dụng các thuật ngữ đó để giao tiếp với tiếng Việt tại đây.
XV: What events brought people together in the Vietnamese community? Were there particular places in particular where they gathered? Were there restaurants, shops, or religious institutions that your family particularly frequented? In what ways has the neighborhood changed since then?
PT: Gia đình tôi thường đến các nhà hàng châu Á, nằm ở đường 82 và Sandy. Nếu tôi muốn ăn nhà hàng Hàn Quốc, chúng tôi phải lái xe xa hơn một chút so với ở đây.
XV: What kind of work did you do and how did it compare to the work you did in Vietnam?
PT: Tôi đã tìm được việc làm khi học tiếng Anh tại PCC SE. Tôi nói với người thân của mình rằng tôi muốn tình nguyện và muốn biết thêm về cách các tổ chức phi lợi nhuận hoạt động vì tôi vẫn còn mới ở đây và họ đã giúp đỡ cộng đồng như thế nào. Tôi được các nhà lãnh đạo sinh viên giới thiệu tình nguyện tại APANO. Tôi đã làm việc với Powell và tôi đã giúp đỡ ngân hàng qua điện thoại và nói chuyện với người Việt Nam. Tôi đã làm hội thảo và sự kiện với APANO được một thời gian, sau đó tổ chức CAT đang tuyển dụng và họ cũng là đối tác của APANO. Khánh là quản lý tại APANO và giới thiệu tôi nộp đơn. Tôi đã làm việc với CAT được 2 năm rồi.
Công việc của tôi tại CAT là giúp đỡ những người thuê nhà có bất kỳ vấn đề nào với chủ sở hữu hoặc nhà phát triển. Tôi giúp họ hiểu luật nào có thể bảo vệ người thuê nhà và luật nào áp dụng cho trường hợp của họ.
Tôi có thể viết cho họ một lá thư cho chủ sở hữu để hỏi họ về tiền đặt cọc hoặc cần sửa chữa bất cứ điều gì trong nhà của họ. Hầu hết những người tôi giúp đỡ là người châu Á. Nếu tôi không biết ngôn ngữ của họ, tôi sẽ sử dụng google dịch để giao tiếp với họ. Tôi giúp tất cả mọi người bao gồm những người nói tiếng Anh và những người không nói tiếng Anh. Đôi khi họ cần trợ giúp pháp lý hoặc luật sư, sau đó tôi giới thiệu những người thuê nhà đó đến bất kỳ tổ chức nào mà tôi biết. Tôi yêu công việc của mình vì tôi có thể giúp đỡ cộng đồng, sử dụng các kỹ năng ngôn ngữ của mình và có thể kiếm tiền cùng một lúc. Công việc của tôi là loại mới đối với khu vực này và cộng đồng người Việt, vì vậy hầu hết người Việt Nam đều sợ đấu tranh cho quyền lợi của mình. Nhưng tôi đã có một số hội thảo để giáo dục những người thuê nhà biết về quyền của họ. Sau 2 năm, một số người thuê nhà Việt Nam hiểu và muốn tìm hiểu thêm và một số người khác chỉ đến xưởng của tôi và lắng nghe nhưng họ không muốn làm gì khác. Tôi hiểu đó là lựa chọn của họ nếu họ muốn đấu tranh cho quyền lợi của mình. Tôi vui mừng vì có một số người yêu cầu tôi giới thiệu họ với các luật sư. Họ tin tưởng và biết về tôi bây giờ vì công việc của tôi và mọi người nói về tôi trong cộng đồng. Họ nói với mọi người về những gì tôi đã giúp họ và họ đã quay lại với tôi với nhiều câu hỏi hơn về các vấn đề của họ. Bây giờ tôi cảm thấy tôi là một nhân viên xã hội. Họ yêu cầu tôi giúp họ những việc khác ngoài nhà ở và nơi họ có thể giúp đỡ. Ở đây chúng tôi không có một nơi chính thức có tất cả các nguồn lực cho cộng đồng của chúng tôi. Mỗi tổ chức làm việc riêng. Cả năm đầu tiên tôi làm việc tại CAT, tôi chỉ tiếp cận cộng đồng. Sau đó, nó trở nên dễ dàng hơn. Làm việc với cộng đồng người Việt không hề đơn giản. Họ có những rào cản khác nhau trong cuộc sống của họ. Một số người thậm chí không biết đọc hay viết. Ví dụ, họ muốn đăng ký Chương trình Hỗ trợ Năng lượng tại Nhà nhưng họ không biết cách đến đó. Họ già hoặc khuyết tật, họ cần hỗ trợ nhiều hơn nhưng tôi chỉ không biết những người đó có thể nhận trợ giúp từ đâu. Đó là những gì tôi thiếu. Tiếng Việt rất hay và chia sẻ mọi thứ với tôi như họ đã cho tôi rau mà họ trồng. Có một số người có cuộc sống rất khó khăn nhưng họ vẫn muốn giúp đỡ người khác. Tôi vui mừng khi thấy nó.
CAT chỉ có đường dây nóng trong các ngôn ngữ khác ngoại trừ tiếng Việt, vì vậy người Việt không gọi vì họ không thể nói chuyện với người từ CAT. Không có nhiều người Việt Nam. Họ don lồng lên mạng và tìm kiếm thêm thông tin. Họ chỉ yêu cầu xung quanh để được giúp đỡ. CAT đã được tạo ra 23 năm trước và cộng đồng Việt Nam mới phát hiện ra điều đó gần đây. Tôi đã làm việc ở đó được khoảng 2 năm. Chương trình này vẫn còn mới, vì vậy tôi cảm thấy như mình đang làm việc và tìm ra cách để làm cho chương trình này tốt hơn. Tôi chỉ giúp người thuê nhà ở Portland. Nếu bất cứ ai sống bên ngoài Portland, tôi vẫn cung cấp cho họ thông tin để đọc.
So sánh công việc ở đây và ở Việt Nam, tôi phải nói chúng ta phải làm việc để kiếm tiền. Tôi từng làm kế toán cho một công ty tư nhân. Ở đây, công việc của tôi là giúp đỡ cộng đồng, vì vậy tôi cảm thấy tốt hơn và thích làm việc đó. Tôi cảm thấy mình có một cuộc sống xứng đáng và muốn đi làm mỗi ngày. Ở đây, chúng tôi có PTO, bảo hiểm y tế, v.v. nhưng ở Hoa Kỳ, chúng tôi không có thai kỳ tốt như ở Việt Nam. Ở đây, họ chỉ cho bạn nghỉ 12 tuần mà không phải trả tiền. CAT trả tiền cho tôi một chút. Tại Việt Nam, bạn được nghỉ 6 tháng sau khi sinh con mà vẫn được trả tiền. Chúng tôi không đóng thuế nhưng chúng tôi trả bảo hiểm y tế ở Việt Nam, vì vậy chính phủ trả tiền nghỉ thai sản. Ở đây, chúng tôi đóng thuế nhà nước và các loại thuế khác nhưng không có khoản thanh toán nào cho nghỉ thai sản. Mọi người cứ nói với chúng tôi rằng chúng tôi cần nuôi con đến 6 tháng tuổi nhưng họ không cho phép các bà mẹ ở với con đến 6 tháng tuổi. Nếu không ai trả tiền cho các bà mẹ, không người mẹ nào có thể ở nhà với bọn trẻ. Ở Việt Nam, nếu bất kỳ người mẹ nào có con dưới một tuổi, họ có thể rời sớm một giờ để chăm sóc em bé và công ty trả tiền cho giờ đó. Ở đây họ không làm như vậy nhưng ở đây bạn có thể bơm. Hầu hết trong số họ phải trở về Việt Nam lúc 3 tuổi. Việt Nam có luật mới là nếu mẹ có con mới, bố có thể ở nhà. Ở đây, chỉ có một số công ty cho phép người cha ở nhà với vợ con trong một tháng chứ không phải mọi công ty. Ngoài ra, tôi thích cách chính phủ ở đây giúp thu nhập thấp
XV: What was it like to raise children in Portland? If they attended Portland Public Schools, was that a positive experience?
PT: Anh em họ của tôi học ở trường công. Tôi nghĩ hệ thống giáo dục ở đây tốt vì thời gian học từ 9 giờ sáng đến 3 giờ chiều. Những đứa trẻ không cần phải dậy quá sớm. Họ chỉ học từ thứ Hai đến thứ Sáu. Họ có thời gian để chơi. Ngoài ra còn có các nhân viên như cố vấn học tập và nhân viên xã hội giúp đỡ sinh viên nhập cư vừa đến đây. Trường công ở đây là miễn phí và nó tốt. Bạn không cần phải cho con đi học trường tư. Mọi đứa trẻ đều có thể đến trường. Ở Việt Nam, bạn phải trả tiền để đi học từ tiền K. Nếu gia đình quá nghèo, họ không thể đến trường. Tôi không có người anh em nào học ở trường tư. Ở đây, có một số tổ chức phi lợi nhuận giúp sinh viên. Một người anh họ của tôi về nhà và hỏi chúng tôi về bài tập về nhà của anh ấy và không ai biết làm thế nào để trả lời. Đó là nhược điểm và rào cản ngôn ngữ. IRCO có một chương trình sau giờ học nhưng nó rất khó cho trẻ em Việt Nam vì nó khó tìm được một gia sư biết cả hai ngôn ngữ.
XV: What social and economic issues are most significant in the Vietnamese community, or with refugees more generally? Could city, state, or federal programs do more to address these issues?
PT: Có một số tổ chức như APANO, trung tâm cộng đồng cao cấp, AHSC, IRCO như các chương trình ăn trưa miễn phí, v.v. nhưng nó không phổ biến. Không có nhiều người biết về các chương trình mà tất cả các tổ chức và mỗi tổ chức phục vụ một nhóm người cụ thể. Cũng giống như CAT, chúng tôi chỉ phục vụ người thuê nhà. Tôi hy vọng trong tương lai sẽ có một nơi có tất cả thông tin về các chương trình từ các tổ chức nổi tiếng quanh đây. IRCO là một tổ chức lớn nhưng mỗi người sẽ chăm sóc từng bộ phận. Ngoài ra nếu họ giới thiệu khách hàng Việt Nam đến một số phòng ban, những bộ phận đó có thể không có nhân viên Việt Nam nào giúp đỡ họ. Rào cản ngôn ngữ là thách thức lớn nhất đối với người Việt Nam.
Cộng đồng của chúng tôi có một rào cản ngôn ngữ. Văn hóa của chúng tôi là khác nhau, vì vậy tôi cảm thấy chúng tôi bị cô lập. Chúng tôi không liên quan đến các cộng đồng khác. Tôi không chắc chắn về các vấn đề kinh doanh. Cộng đồng người Việt mở rất nhiều tiệm nail nhưng chúng tôi không biết về cách giữ doanh nghiệp tốt. Một số thợ làm móng làm việc trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó họ cố gắng mở một doanh nghiệp mà không có bất kỳ kỹ năng quản lý nào. APANO đôi khi cung cấp các buổi tư vấn kinh doanh cho những người muốn bắt đầu kinh doanh nhưng người Việt không muốn học vì họ nghĩ rằng họ sẽ không có lợi. Họ không thấy kết quả, họ không muốn tham gia. Giống như chương trình của tôi tại CAT, tôi phải mất một năm để xây dựng cơ sở của mình bằng cách quảng bá CAT. Không nhiều người Việt Nam biết về CAT hay APANO. Có một số tổ chức quanh đây yêu cầu tôi chia sẻ thông tin của họ với cộng đồng người Việt. Tôi nói với họ rằng nó sẽ rất khó khăn. Sẽ mất thời gian để người Việt Nam làm quen với họ. Ngoài ra các tài liệu họ muốn chia sẻ với cộng đồng người Việt cần được dịch sang tiếng Việt. Họ không thể đưa cho tôi nhiều giấy tờ tiếng Anh và bảo tôi chia sẻ với mạng của tôi. Họ cũng cần chia sẻ thông tin đó trên nhóm Facebook tiếng Việt.
Các chương trình của thành phố, tiểu bang và liên bang có thể có sẵn cho cộng đồng người Việt nhưng họ có thể phải chi nhiều tiền hơn cho dịch thuật hoặc phiên dịch. Thành phố hoặc liên bang phải dành nhiều tiền và thời gian hơn là giúp đỡ các cộng đồng khác. Có rất nhiều thông tin ngoài kia nhưng không có nhiều thông tin được dịch sang tiếng Việt. Ngoài ra một số người xem các kênh truyền hình Việt Nam nhưng ý tưởng từ các kênh đó là từ những người đến đây do HO tài trợ hoặc người tị nạn, vì vậy họ có một chút suy nghĩ tiêu cực về chính phủ và nhân dân Việt Nam. Cộng đồng của chúng tôi được chia thành nhiều nhóm khác nhau như người Việt Nam đến đây trước và sau chiến tranh Việt Nam, người Việt Nam mới đến đây, v.v ... Họ không đi chơi cùng nhau và chúng tôi không đoàn kết. Chẳng hạn, nếu don Việt Nam có cùng ý tưởng, họ chỉ cần don đi chơi. Họ không nghĩ rằng có những điều mà chúng ta có thể quan tâm như làm thế nào để làm cho cộng đồng của chúng ta tốt hơn. Một số người chỉ quan tâm đến nó nhiều.
Tôi chưa bao giờ thấy hoặc nghe về cờ Việt Nam hoặc cờ của miền Nam Việt Nam. Nó có một màu vàng với 3 sọc. Tôi đoán nó không được phép ở Việt Nam. Tôi ngạc nhiên. Nó không ở Việt Nam khi tôi được sinh ra, vì vậy nó rất thú vị với tôi.
XV: What local (Portland-specific) public or political issues are most important to the Vietnamese community?
PT: Tôi nghĩ rào cản ngôn ngữ là vấn đề lớn nhất đối với người Việt Nam khi tham gia các nhóm người khác nhau ở đây. Do đó, chúng tôi không có nhiều thông tin.
Tôi đã tham gia dịch vụ ngân hàng qua điện thoại với APANO về việc bỏ phiếu. Rất nhiều người không quan tâm đến bầu cử. Cũng giống như tôi, khi tôi ở Việt Nam, tôi không bỏ phiếu vì tôi nghĩ rằng phiếu bầu của tôi không có giá trị. Ở Việt Nam, chính phủ không cho phép chúng tôi đi bỏ phiếu ở cấp liên bang. Họ chỉ cho chúng tôi bỏ phiếu cho những người ở cấp khu phố hoặc cấp huyện. Ngay cả khi chúng tôi bỏ phiếu, chúng tôi cảm thấy phiếu bầu của mình sẽ không được tính. Chúng tôi đã mang những suy nghĩ đó với chúng tôi ở đây. Chúng tôi không thể thay đổi nó ngay lập tức. Người Việt Nam không biết nhiều về chính sách, luật pháp hoặc biện pháp tại Hoa Kỳ. Giống như tôi, trước khi làm việc tại CAT bất cứ khi nào chủ sở hữu
XV: Những nhóm hoặc tổ chức nào quý vị tham gia hoặc quý vị luôn đến để nhờ sự trợ giúp ? Có những cá nhân nào trong cộng đồng là người lãnh đạo và hướng dẫn?
PT: Tôi không có.
XV: How is the Vietnamese-American community in Portland changing? Do you worry about younger generations of Vietnamese-Americans?
PT: Tôi chỉ biết một số người như anh em họ của tôi. Họ sinh ra và lớn lên ở đây. Suy nghĩ của họ khác nhau như Americanize. Họ nghĩ rằng họ là người Mỹ hơn người Việt Nam. Tôi nghĩ vậy đó.
Hầu hết người Mỹ gốc Việt ở đây không thể nói tiếng Việt. Tuy nhiên, họ có một số ý tưởng tiến bộ / tốt mà chúng ta cần học hỏi từ họ. Họ có nền giáo dục tốt nhưng chỉ một số người trong số họ thực sự muốn giúp đỡ cộng đồng của chúng tôi. Mặc dù vậy, tôi không thấy nhiều người Mỹ gốc Việt làm điều đó.
Tôi tham gia nhóm giao dịch tiếng Anh Việt Nam tại APANO. Tôi đã nói chuyện với một số người Mỹ gốc Việt trong nhóm đó và tôi nhận ra họ có một số trải nghiệm mới / khác so với những người Việt Nam tị nạn hoặc nhập cư ở đây. Họ có những thử thách khác nhau. Nếu chúng ta nhìn vào họ, chúng ta sẽ không bao giờ nghĩ rằng những người đó có một số thách thức như thế trong cuộc sống của họ. Khi tôi nói chuyện với họ, tôi biết nhiều hơn rằng có một số thách thức để họ học tiếng Việt hoặc biết về Việt Nam. Gia đình họ đã đi đến nhiều nơi để sinh sống, vì vậy những người trong nhóm Trao đổi tiếng Anh Việt Nam phải di chuyển cùng gia đình. Họ đã thay đổi quá nhiều trường học và cha mẹ họ đã trải qua rất nhiều thời gian khó khăn. Hoặc cha mẹ của họ bắt họ phải vâng lời và lắng nghe một số cách truyền thống của Việt Nam. Có những ưu và nhược điểm của việc là người Mỹ gốc Việt ở đây. Hầu hết trong số họ có một câu hỏi về danh tính của họ nếu họ là người Việt Nam hoặc Amrican.
XV: What is your relationship with the country of Vietnam today? Do you go back to visit? Do you stay in touch with relatives?
PT: Vâng, tôi vẫn còn một anh trai, một chị gái và những người bạn của tôi ở Việt Nam. Tôi thường liên lạc với họ bằng cách sử dụng Facebook. Tôi đã đến thăm Việt Nam 2 lần. Tôi vẫn giúp đỡ một số trẻ em nghèo ở Việt Nam bất cứ khi nào tôi có thể.
XV: Is there anything we haven’t asked about that you’d like to discuss? Do you have any additional experiences that you would like to be preserved in these oral histories?
PT: Không, tôi không có gì khác để chia sẻ nhiều hơn thế. Tạm biệt!
Xuannha Truong Vo: Could you start by telling us where and when you were born and giving us a brief overview of your life here in Portland?
Thúy Phan: My name is Thuy Phan and I was born in Quang Nam, Vietnam in 1985. I live in SE Portland and work at Community Alliance of Tenants. I have a one and a half year old son.
XV: What were the circumstances that brought you to Portland?
TP: I came to the U.S. in 2003. My grandpa sponsored my family to come here and I went with them. My grandpa came here 20 years ago. He sponsored me here, so I stayed here. I traveled to several places but I chose to stay here because the weather and landscape here are very nice. I also like the environment and education system. I have a good job here, so I don’t want to go anywhere else.
XV: Are there organizations, family members, or friends who helped your family establish itself in the US? Who was your sponsor? Why did you come to the city of Portland specifically?
TP: When I came here, I had free vaccines from AHSC. They helped with people who just arrived in the U.S. and don’t have any health insurance. I didn’t use any other assistance beside that service because I’m still young and I can go to work. However, some of my relatives do have some government assistance.
My family who came here before me, they helped me when I needed anything. I didn’t know any program that could help me.
XV: What were your first impressions of Portland?
TP: When I came here, spring was wonderful and pretty. It was different than what I had experienced before. The weather here is cooler than Vietnam. I remember I had to wear a sweater during the summer but I really like it because it’s different than what I watched in movies or TV shows. I could experience everything in person. There used to be fewer houses and cars. Lots of buildings and cars now and the streets’ quality is going down now. Maybe lots of people use it.
XV: Describe the neighborhood in Portland you first settled in. Did you feel isolated or were there other Vietnamese-Americans nearby?
PT: When I came here in 2003, I lived in the old apartments. There were some Vietnamese who lived there too but we just said hi and that’s all. When I was in Vietnam, I stayed in the apartment also. Neighbors talked and helped each other. We know more about each other but there were cons about it because then everyone was being noisy. Here we live with more privacy and more space.
I came here and studied at PCC SE. I didn’t feel isolated. There were some Vietnamese students there. Also, I have around 30 family members and relatives here. We help each other a lot and I get help from my friends too. I guess, for some people, including me, they may feel homesick. They may ask why they came here and why choose to stay here and raise a family, what we should do and how we do it. Especially during winter I sat and looked outside of my windows. I didn’t see lots of people. It looked sad.
I saw lots of discrimation cases around me. For example, when I studied college classes at PCC SE, Americans could tell that I was not from here by noticing my accent. They didn’t know how smart I am yet but they looked down on me first. They didn’t want to listen to my ideas. Even when I go to work, I can tell that Americans treat me differently and have an attitude towards me. At the market, I witnessed a customer who could not speak English. The customer had a question but the cashier was not patient enough to help him out. The cashier just wanted the customer to go and talked very fast. The customer wanted to use their food stamps to pay for the food but he was confused about how to use it. I saw it and I felt annoyed by the cashier. At the time, I didn’t know how to respond to that case. However, sometimes I still have a solution for a situation like that. For example, I worked with my classmate on an assignment and they doubted my ideas/ opinions/ my writing; I will tell my teacher to come and check. They can not judge me without knowing me. They didn’t spend time getting to know me or my ideas and they automatically thought that I was completely wrong. They thought that I didn’t know English much, so my grammar would be very bad. I cannot accept it. At my previous job, it happened the same to me sometimes but it doesn’t happen to my current job at CAT, my coworkers and my manager helped me. We also have a feedback time at the end of the monthly meeting to see if I need any support from our team for my work or outside of the workplace. After sharing any difficulty in life, everyone in the group will think about how to support. I learned about how to let other people know that I feel I’m discriminated against and they need to stop doing it towards me.
XV: Was it hard to adjust to life in America? What were some of the challenges you faced?
PT: I had a cultural shock when I first came here. People here live differently. They live more individually and more privately. They are busier. Even the Vietnamese, when they live here for a while, they have the same lifestyle here. They have a private and individual style.
My English was not good, so it was a little hard for me. The Vietnamese language here is also different for me. People who came here in the 80s or early 90s used different Vietnamese terms than my generation. They don’t know the new Vietnamese technological terms because they came here before those technologies were brought to Vietnam. They use old Vietnamese terms or borrow English words. Like my uncle, he didn’t have a cell phone back then in Vietnam, so he doesn’t know what the Vietnamese terms for “missed call”. They just use English. I don’t even like to use English and Vietnamese terms at the same time but I still need to use those to communicate with Vietnamese here.
XV: What events brought people together in the Vietnamese community? Were there particular places in particular where they gathered? Were there restaurants, shops, or religious institutions that your family particularly frequented? In what ways has the neighborhood changed since then?
PT: My family usually goes to Asian restaurants that were located on 82nd and Sandy street. If I wanted to eat at Korean restaurants, we had to drive a little bit farther than here.
XV: What kind of work did you do and how did it compare to the work you did in Vietnam?
PT: I found my job when I studied English at PCC SE. I told my relative that I wanted to volunteer and wanted to know more about how the non-profit organizations work because I was still new here and how they helped the community. I was introduced to volunteering at APANO by student leaders. I worked with Powell and I helped with phone banking and talked with Vietnamese. I did workshops and events with APANO for a while, then the CAT organization was hiring and they were also APANO’s partner. Khanh was a manager at APANO and referred me to apply. I have worked with CAT for 2 years now.
My job at CAT is helping the renters who have any issues with the owner or the developer. I help them to understand which law can protect the renters and which law applies in their cases.
I can write them a letter to the owner to ask them about the deposit or if they need to fix anything inside their houses. Most of the people who I help are Asian. If I don’t know their language, I will use Google Translate to communicate with them. I help everyone including English speakers and non-English speakers. Sometimes they need legal aid or a lawyer. Then I refer those renters to any organization that I know. I love my job because I can help the community, use my language skills and can earn money at the same time. My job is kind of new to this area and to the Vietnamese community, so most of Vietnamese are afraid to fight for their rights. But I had some workshops to educate the renters about their rights. After 2 years, some Vietnamese renters understood and wanted to learn more. Some others just came to my workshop and listened but they didn’t want to do anything else. I understood that it was their choice if they wanted to fight for their rights. I’m happy that there were some people who asked me to introduce them to the lawyers. They trust and know about me now because of my work and the people talk about me among the community. They told people about what I helped them with and they came back to me with more questions about their issues. I feel I’m a social worker now. They ask me to help them with other things besides housing and where they can go for help. Here we don’t have an official place that has all the resources for our community. Every organization works separately. The first whole year I worked at CAT, I just did outreach. After that, it’s getting easier. Working with the Vietnamese community is not easy. They have different barriers in their lives. Some people don’t even know how to read or write. For example, they want to apply for the Home Energy Assistance Program but they don’t know how to get there. They are old or have disabilities, they need more support but I just don’t know where those people can get help from. That’s what I’m missing. Vietnamese people are very nice and share things with me like they gave me veggies that they planted. There are some people who have a very difficult life but they still want to help others. I’m glad to see it.
CAT only has a hot line in other languages except Vietnamese, so Vietnamese do not call because they could not talk to people from CAT. There are not a lot of Vietnamese. They don’t go online and search for more information. They just ask around for help. CAT was created 23 years ago and Vietnamese community just found out about it recently. I have been working there for around 2 years. This program is still new, so I feel like I am working and figuring out how to make this program better. I only help renters in Portland. If anyone who lives outside Portland, I still give them information to read.
Comparing the job here and in Vietnam, I have to say we have to work to earn money. I used to do accounting for a private company. Here, my job is to help the community, so I feel better and enjoy doing it. I feel that I have a worthy life and want to go to work every day. Here, we have PTO, health insurance, etc. but in the U.S. we don’t have a good pregnancy leave like in Vietnam. Here, they only give you 12 weeks off with no pay. CAT paid me a little bit. In Vietnam, you have 6 months off after giving birth and still get paid. We don’t pay tax but we pay for general health insurance in Vietnam, so the government pays for maternity leave. Here, we pay state tax and other tax but there is no payment for maternity leave. People keep telling us that we need to feed the baby for 6 months but they don’t let mothers stay with their kids until they are 6 months old. If no one pays for the mothers, no mother can stay home with the kids. In Vietnam, if any mother has a kid under one year old, they can leave one hour early to take care of the baby and the company pays for that hour. Here they don’t do the same like that but here you can pump. Most of them have to go back to work in Vietnam at 3 years old. Vietnam has a new law that if the mother has a new baby, the father can stay at home. Here, only some companies let the father stay home with their wives and kids for a month but not every company. Also, I like how the government here helps low-income families or single moms with milk, diapers, etc. Childcare in Vietnam is cheaper than here. Here it is so expensive, so our family members just take turns to take care of my son. I don’t want to send my son to daycare because they talk in English. My son will get confused. I want him to learn Vietnamese in the first couple years of his life. There are some Vietnamese daycares and it’s cheaper but they are not good.
XV: What was it like to raise children in Portland? If they attended Portland Public Schools, was that a positive experience?
TP: My cousins study in Portland public schools. I think the education system here is good because the school time is from 9am-3pm. The kids don’t need to get up too early. They only study from Monday-Friday. They have time to play. There are also staff like academic advisors and social workers who help immigrant students who just came here. Public school here is free and it’s good. You don’t need to let your kids go to private school. Every kid can go to school. In Vietnam, you have to pay to go to school from the pre-K. If the family is so poor, they cannot go to school. I don’t have any cousins who studied in private school. Here, there are some non-profit organizations that help the students. One of my cousins came home and asked us about his homework and no one knew how to answer. That’s the disadvantage of a language barrier. IRCO has a program after school but it’s hard for Vietnamese kids because it’s hard to find a tutor who knows both languages.
XV: What social and economic issues are most significant in the Vietnamese community, or with refugees more generally? Could city, state, or federal programs do more to address these issues?
PT: There are some organizations like APANO, senior community center, AHSC, IRCO, free lunch programs, etc. but they’re not popular. Not a lot of people know about the programs and each organization serves a specific group of people. Just like CAT, we just serve renters. I hope in the future there is a place which has all the information about the programs from popular organizations around here. IRCO is a big organization but each person takes care of each department. Also if they refer Vietnamese clients to some departments, those departments may not have any Vietnamese staff to help them. Language barriers are the biggest challenge for Vietnamese.
Our community has a language barrier. Our culture is different, so I feel we got isolated. We don’t get involved with other communities’ events. I am not sure about the business issues. The Vietnamese community opens lots of nail salons but we don’t know about how to keep the businesses well. Some nail technicians who work for a short amount of time, then they tried to open a business without any management skills. APANO sometimes offers business advice sessions for people who want to start their business but Vietnamese don’t want to learn because they think they would not be beneficial. They don’t see any results, they don’t want to join. Just like my program at CAT, it took me a year to build my base by promoting CAT. Not many Vietnamese people know about CAT or APANO. There are some organizations around here that asked me to share their information with the Vietnamese community. I said to them it would be very hard. It would take time for Vietnamese to get to know them. Also the materials they want me to share with Vietnamese community need to be translated to Vietnamese. They could not give me a lot of English papers and tell me to share with my network. They also need to share that information on Facebook Vietnamese groups.
City, state and federal programs could be available to Vietnamese community but they may have to spend more money on translation or interpretation. The city or federal have to spend more money and time than helping other communities. There is lots of information out there but there is not much information that gets translated to Vietnamese. Also, some people watch Vietnamese TV channels but the ideas from those channels are from people who came here by HO sponsorship or as refugees, so they have a little bit negative thoughts about Vietnamese government and the people. Our community is divided into many different groups such as Vietnamese who came here before or after the Vietnam war, Vietnamese who recently came here, etc. They don’t hang out together and we are not united. For example, if Vietnamese don’t have the same ideas, they just don’t hang out. They don’t think there are things that we could care about like how to make our community better. Some people just don’t care about it much.
I never saw or heard about the Vietnamese flag or flag of South Vietnam. It has a yellow color with 3 stripes. I guess it’s not allowed in Vietnam. I’m surprised. It was not in Vietnam when I was born, so it’s interesting to me.
XV: What local (Portland-specific) public or political issues are most important to the Vietnamese community?
PT: I think the language barrier is the biggest issue for Vietnamese to join different groups of people here. Therefore, we don’t have much information.
I joined phone banking with APANO about voting. Lots of people don’t care about voting. Just like me, when I was in Vietnam, I didn't vote because I didn’t think my vote was valuable. In Vietnam, the government doesn't let us go to vote at the federal level. They only let us vote for people at neighborhood or district level. Even if we vote, we feel our vote would not count. We brought those thoughts with us here. We cannot change it immediately. Vietnamese don’t know much about the policy, laws, or measures in the U.S. – like me, before working at CAT.
XV: What groups or organizations do you participate in or rely on? Are there individuals in the community who you look to for leadership and guidance?
PT: I don’t have one.
XV: How is the Vietnamese-American community in Portland changing? Do you worry about younger generations of Vietnamese-Americans?
PT: I just know some people like my cousins. They were born and raised here. Their thoughts are different, like Americans. They think they are more American than Vietnamese. That’s what I think.
Most of the Vietnamese Americans here cannot speak Vietnamese. However, they have some progressive and good ideas that we need to learn from them. They have good education but only some of them really want to help our community. I don’t see lots of Vietnamese Americans do that though.
I joined the Vietnamese English Exchange group at APANO. I talked to some Vietnamese Americans in that group and I realized they had some new and different experiences than those of Vietnamese refugees. They have different challenges. If we look at them, we would never think those people have some challenges like that in their lives. When I talked to them, I knew more that there are some challenges for them to learn Vietnamese or know about Vietnam. Their families went to multiple places to live, so those people in the Vietnamese English Exchange group had to move with their family. They changed too many schools and their parents went through lots of hard times. Or their parents made them obey and listen to some Vietnamese traditional ways. There are pros and cons of being Vietnamese American here. Most of them have questions about their identity if they are Vietnamese or American.
XV: What is your relationship with the country of Vietnam today? Do you go back to visit? Do you stay in touch with relatives?
PT: Yes, I still have a brother, a sister and my friends in Vietnam. I usually contact them by using Facebook. I visited Vietnam 2 times. I still help out some poor kids in Vietnam whenever I can.
XV: Is there anything we haven’t asked about that you’d like to discuss? Do you have any additional experiences that you would like to be preserved in these oral histories?
PT: No, I don’t have anything else to share more than that. Bye!